Editor: Nene (Hết chị em tình thâm giờ lại đến cha con tình thâm đâyy)
Tráng Tráng có chút tự hào ưỡn bộ ngực nhỏ lên, một đôi mắt nhỏ tròn xoe, quay tròn nhìn Đồng Ngải Linh như là đang chờ cô khích lệ.
"Ha ha, Tráng Tráng thật lợi hại!"
Đồng Ngải Linh sờ sờ cái đầu nhỏ của Tráng Tráng, ừm, hữu dụng chính là đứa bé ngoan.
Ly máu kia đổ xuống chẳng qua mới chỉ được một phút đồng hồ, Đồng Ngải Linh đã cảm giác được sương mù xung quanh đã tan đi một ít.
Cô đứng lên, đi vài bước để đo lường phạm vi của không gian.
Một ly máu thì sẽ có thêm năm mét khối không gian, trước khi mạt thế đến cũng có thể tạo thành một không gian rộng ba, bốn mươi mét khối nữa, vẫn còn quá nhỏ...
"Không còn cách nào khác có thể nhanh chóng mở rộng không gian này lớn hơn ư? "
Đồng Ngải Linh có chút lo lắng.
"Tinh hạch của tang thi..."
Tráng Tráng lén lút liếc nhìn Đồng Ngải Linh, sợ Đồng Ngải Linh sẽ ghét bỏ nó.
"Okey, chị hiểu rồi."
"Mười viên tinh hạch nâng cấp được năm mét khối..."
Tráng Tráng đi theo trộm nói một câu, nói xong liền chạy ra chỗ cách xa Đồng Ngải Linh nhất, bởi nó cảm giác được chủ nhân đang rất không vui.
"...Em lại đây, chị bảo đảm không đánh chết em..."Ra khỏi không gian, Đồng Ngải Linh thở dài một hơi, nóng vội thì không thành công, so với trước đây, có không gian đã là một chuyện tốt rồi.
Ít nhất cô còn có thể bỏ một số thứ cần thiết hay cấp bách để bảo mệnh vào không gian, hơn nữa Tráng Tráng nói, chờ không gian lên cấp hai thì có thể bắt đầu nuôi dưỡng vật sống, lên cấp năm thì có thể gieo trồng thực vật.
Nâng cấp một bậc chỉ yêu cầu một ngàn viên tinh hạch tang thi, mỗi khi thăng thêm một bậc, số tinh hạch yêu cầu sẽ tăng lên gấp bội.
Nói cách khác, muốn đạt đến cấp năm, cô cần phải tích cóp đủ một vạn năm nghìn viên (15,000 ;v) tinh hạch của tang thi...
Tuy rằng con số này có chút dọa người, nhưng chỉ cần có thể thu hoạch được nhiều tinh hạch như vậy thì cuộc sống của ba người cô và ba ba, em trai mới được bảo đảm.
Trước đó, cô sẽ nỗ lực làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, thu hoạch thật nhiều tinh hạch tang thi!
Đợi Đồng Ngải Linh nghỉ ngơi xong, lúc trở lại Đồng gia thì cũng đã qua năm ngày.
Lúc này cách mạt thế cũng chỉ còn lại ba bốn ngày nữa thôi. Đồng Minh Phong nhìn thấy Đồng Ngải Linh trở về, bước lên vài bước, duỗi tay định tát cho cô một cái, nhưng chỉ giơ tay lên cao rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.
"Rốt cuộc mày đã chạy đi đâu? Mày còn nhớ phải quay về à?"
"Ba ba, con không phải là nhớ ba sao? Hơn nữa, con còn có một thứ muốn cho ba ba xem nha!"
Sau khi mạt thế đến, đã bao nhiêu năm cô không được gặp ba ba rồi? Giờ phút này gặp lại ba ba, mắt cô cũng bắt đầu ươn ướt.
Chỉ là cô cưỡng chế cảm xúc kia lại, đi tới trước mặt Đồng Minh Phong, sau đó lấy ra một tờ giấy.
Đây là học bạ của cô, so với học bạ của Giang Y Nhu còn đẹp hơn rất nhiều, trước kia cô nghe lời Giang Vũ Hiên, từ trước đến nay đều không cho Đồng Minh Phong xem.
Cho nên ấn tượng của Đồng Minh Phong biến thành cô không học vấn không nghề nghiệp, chỉ dựa vào thế lực trong nhà mới có được vị trí phó chủ tịch hội học sinh trong trường học.
Mà Giang Y Nhu tuy rằng thành tích ở trường không tốt, nhưng lại chăm chỉ học tập, là một đứa bé tốt ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Bây giờ cô đã trọng sinh một lần rồi, tại sao còn có thể cho hai người Giang Vũ Hiên thực hiện được, làm ba ba cùng em trai thất vọng chứ?
"Đây là...?"
Con gái đã trở về, lại làm nũng với ông như vậy, tim ông đều mềm nhũn, cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác nữa.
Nhìn thấy tờ giấy Đồng Ngải Linh đưa cho kia, trong lòng nhịn không được vui mừng, mỗi lần ông tìm Đồng Ngải Linh muốn xem học bạ, đứa nhỏ này lúc nào cũng né tránh.
Ông còn tưởng rằng thành tích của con bé rất kém cỏi, các giáo viên trong trường học vì lấy lòng ông nên mới cố ý nói tốt về đứa bé này.