Lâm Linh kinh nghi ngồi không yên trên ghế sopha, không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi anh cô ả dẫn theo vài người đi vào phòng Chu bộ trưởng, cũng không nhìn cô ả một lần liền trực tiếp đi lên lầu. Chỉ một lát sau, cả người Chu bộ trưởng nổi giận đùng đùng từ trên lầu đi xuống sau đó lái xe ra ngoài, sao lại thế này? Sao đột nhiên anh cô ả lại xuất hiện ở đây?
Nửa ngày, Lâm Viễn xuất hiện tại chổ cầu thang, phía sau còn có một cảnh vệ đang ôm Sương Sương còn đang hôn mê bất tỉnh.
- "Anh!!" Lâm Linh kinh sợ từ sopha đứng lên.
- "Em làm gì!"
Cô ả cả gan sắp xếp âm mưu như vậy lại đột nhiên bị người khác phá ngang, trong lúc nhất thời khó tránh cảm giác kinh sợ.
Lâm Viễn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, nhìn qua anh tuấn nhã nhặn. Nhưng ánh mắt hắn nhìn em gái lại lạnh như băng, hắn cũng không nói tiếp, từng bước bước xuống cầu thang. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Lâm Linh có chút sợ hãi, nhưng vừa nhìn thấy Sương Sương đang yên bình phía sau, cô ả lại không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
- "Sao nào? Bây giờ anh còn muốn làm người tốt?" Cô ả trào phúng nhìn Lâm Viễn, nói móc trước: - "Lúc anh đưa em đến đây cũng không chớp mắt một lần. Bây giờ sao lại muốn xem vào chuyện của em chứ?!"
Lâm Viễn nhìn sắc mặt vặn vẹo của em mình, nhíu mày, ý bảo cảnh vệ phía sau cảnh vệ đi trước ra ngoài chờ hắn, sau đó hắn lạnh lùng nói: - "Cô bé từng lưu cho chúng ta mấy khối bánh quy, anh cọn nợ ân tình này của cô ấy, bây giờ đưa cô ấy trở về, sau này em không được gây chuyện với bọn họ!"
- "Bọn họ? Bọn họ là ai?" Lâm Linh có chút bệnh tâm thần gào lên: - "Em mới là em gái ruột của anh! Em chỉ đưa cô ta đi đến đó, người đó mới bỏ qua cho em! Anh biết hay không biết? Anh nhìn em xem! Hả? Anh xem xem hiện tại em biến thành dạng gì?" Lâm Linh đối diện cùng Lâm Viễn, hai mắt phun hỏa nhìn hắn.
- "Anh nhìn thấy một nhà bọn họ đến đây, có phải anh cũng khẳng định cô ta đã đến đây! Anh sợ cô ta sẽ trách anh sao? Hả?"
Cô ả đột nhiên điên cuồng cười ha hả: - "Anh nghĩ anh đưa Trần Sương Sương trở về, cô ta sẽ thay đổi cách nhìn về anh sao? Anh nghĩ anh còn có cơ hội? Anh nằm mơ đi! Nếu cô ta biết anh giết người đàn ông cô ta yêu..."
"Chát!" Một tát tai vung xuống mặt Lâm Linh, cắt ngang sự điên cuồng của cô ả, không để cô ả hoàn hồn, Lâm Viễn đưa tay túm lấy cằm cô ả, bởi vì dùng sức quá mức, khiến Lâm Linh đau đến nhăn cả mặt mày.
- "Tốt nhất em vĩnh viễn, vĩnh viễn, không được nhắc đến chuỵên này. Còn nữa, em nhớ cho kỹ, người đó không phải người đàn ông cô ấy yêu." Ánh mắt Lâm Viễn đầy âm lãnh, giữa lông mày hiện lên một tia sát khí, giọng nói hắn nhẹ nhàng lại khiến Lâm Linh đột nhiên cảm thấy lạnh thấu tâm can. Lâm Viễn thấy cô ả đã yên tĩnh trở lại, buông tay ra, trên mặt Lâm Linh hiện rõ hai dấu tay đỏ hồng, cô ả ngồi ngẩn người ở sopha, lấy tay bụm mặt, không cam lòng nhỏ giọng uy hiếp :
- "Anh cứ như vậy đưa cô ta đi, anh cho rằng Chu bộ trưởng sẽ bỏ qua cho anh?"
Lâm Viễn nghe xong hơi cười, ánh mắt nhìn Lâm Linh giống như nhìn đứa trẻ không chút hiểu biết, hắn nghiêng người, nhẹ nhàng nói bên tai Lâm Linh: - "Em cảm thấy anh sẽ làm chuyện ngu xuẩn như thế này sao? Chu bộ trưởng, chắc là không về được nữa..." Hắn nhìn vẻ mặt Lâm Linh đầy khiếp sợ, khẽ chớp mắt: - "Em yên tâm, anh cam đoan hôm nay ông ta không về được."
Lúc này, nhà chú Trần đã gấp muốn điên lên rồi, họ đã tìm được đến nơi, nhưng bị mấy binh lính vác súng trên vai, đạn đã lên nòng ngăn chặn bên ngoài, họ nhìn bản thân bị tia hồng ngoại như hình với bóng theo sát trên người. Chú Trần không nhịn được nước mắt rơi trên gương mặt già nua, thím Trần lại khóc như muốn chết ngất đi. Con gái bọn họ đang ở bên trong, không biết phải chịu tra tấn như thế nào, nhưng bọn họ ngay cả cánh cửa của nơi này cũng không có cách nào bước vào được!
Binh lính ngoài cửa dường như đã gặp trường hợp thế này nhiều lần, cũng không đuổi bọn họ đi, chỉ không chút thay đổi ngăn chặn bọn họ bên ngoài.
Ngay vào lúc mấy người chú Trần thúc đã tuyệt vọng, đột nhiên hắn nhìn thấy Lâm Viễn từ bên trong đi ra, đi đến trước mặt hắn.
- "Súc sinh!!" chú Trần tức giận hung hăng vung một quyền đấm vào cằm Lâm Viễn, Lâm Viễn lảo đảo một chút, đưa tay bụm mặt, nhanh chóng nói với Trần thúc:
- "Sương Sương không có việc gì, con đưa cô ấy ra đây!"
Chú Trần kinh sợ sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy phía sau Lâm Viễn có một cảnh vệ đi ra, trên tay còn ôm con gái của ông.
- "Sương Sương!!" thím Trần thẩm nhỏ gọi một tiếng chạy nhanh qua, đem con gái từ trên tên cảnh vệ giành lại ôm chặt trong lòng.
Lúc này Sương Sương đã có chút ý thức, nhíu mày lắc đầu, cô chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng đau đớn, sau đó mơ mơ màng màng thấy mẹ cô ôm chính mình khóc lớn, có chút mờ mịt hỏi: - "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Thiếu nữ vẫn còn như đứa trẻ, không hề biết chính mình vừa rồi dạo một vòng ở địa ngục trần gian.
Thím Trần từ trên xuống dưới kiểm tra con gái mấy lần, xác định cô không bị thương tổn gì mới thả lòng tâm tình. Chú Trần nhìn một bên khóe miệng mím chặt, không nói lời nào với Lâm Viễn, một hồi sau ông mới trầm giọng hỏi:
- "Vì sao Lâm Linh lại đem Sương Sương đến đây? Cô ta muốn làm gì?"
Vừa nghĩ đến những lời đồn thím Trần kể lại, ông cảm thấy hết hồn.
Lâm Viễn cười khổ, cũng không giải thích, thấp giọng nói chính mình lén lút đưa người đi ra, nói chú Trần nhanh chóng rời khỏi đây. Hắn càng không giải thích, chú Trần lại càng cảm thấy kinh nghi bất định. Nhưng cho dù thế nào Sương Sương nhà ông vẫn bình an vô sự ra ngoài, nơi này rất nguy hiểm, tuyệt không thể tiếp tục ở đây. Vì thế ông kéo thím Trần, nâng dậy con gái vẫn còn vô lực mềm nhũn, cũng không nhìn đến Lâm Viễn, xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Lâm Viễn nhìn một nhà chú Trần xoay người rời đi, ánh mắt lóe lên, tâm tư dao động, mặc dù Lâm Linh làm chuyện ngu xuẩn, nhưng may mắn hữu kinh vô hiểm, đến lúc đó đem mọi chuyện đã sắp đặt từ trước đổ xuống người tên họ Chu. Chỉ là hắn không biết tình hình hiện tại của Tiểu Nhiên thế nào? Người đó đã chết, cô mang theo mẹ và đứa con trai nhỏ ở tại khu an toàn, những ngày trôi qua nhất định rất vất vả? Đợi thêm một thời gian nữa, chờ năng lực hắn có đủ, hắn sẽ đưa cả nhà cô đến đây, cho cô cuộc sống tốt nhất, để cô biết ai mới là người thích hợp nhất với cô.
Xa xa, một chiếc xe Jeep chạy thẳng đến cánh cửa tiểu khu, binh lính ngoài cửa nhanh chóng cảnh giác nâng cao súng nhắm ngay xe. Xe thắng gấp bên người một nhà chú Trần, sau đó cửa xe mở ra, Lương Nhiên từ vị trí điều khiển nhảy xuống, vội vàng hỏi han chú Trần. Lâm Viễn nâng tay ngăn lại binh lính đang cầm súng, có chút kích động nhìn về phía Lương Nhiên, tuy cô đã cắt tóc ngắn trở lại nhưng vẫn xinh đẹp như trước.
Đột nhiên, đôi mày hắn cau chặt lại, trên gương mặt nhã nhặn trắng nõn nổi lên gân xanh, hắn nghiến chặt răng!
Từ trên xe Jeep có hai người đi theo xuống nữa, trong đó một bóng dáng cao lớn xốc vác khiến cho Lâm Viễn vừa nhìn thấy ánh mắt đại biến!
Ánh mắt hắn giống như kim độc, hung hăng nhìn thẳng vào ngực người đó.
Hắc Tử có cảm giác có người nhìn hắn, từ phía xa hắn nhìn lại. Ánh mắt hai người va chạm, ánh mắt Hắc Tử như đao, lạnh lùng nhìn Lâm Viễn.
Trước hết, Lâm Viễn thu hồi tầm mắt, lại nhìn lần nữa Lương Nhiên đang ôm Sương Sương an ủi, xoay người đi trở về bên trong.
Chu Hiến Quân nổi giận đùng đùng đuổi đến nơi chứa đựng quyền lực của hắn, kho vũ khí chứa đạn dược.
Một nơi trống trải ở khu thành cũ, có hai ngôi nhà xưởng, phía trước có nhiều trọng binh canh gác cẩn mật. Lính gác thấy xe hắn, lập tức cúi chào đồng thời mở hàng rào chắn phía trước. Xe Chú Hiến Quân vẫn không giảm tốc, lao vào bên trong.
Hắn mang theo người bước đi tiến vào cánh cửa kim loại vô cùng lớn, xuyên qua một hàng lang rộng lớn, trải qua tầng tầng thủ vệ, thoáng chốc hắn đã đi đến vị trí trung tâm trong kho vũ khí. Ở bên ngoài tầng hầm phải làm đăng ký, người còn chưa vào cửa, hắn đã nghe bên trong truyền ra tiếng mắng đầy tức giận cùng giọng nói Mạc Thu Diễm cúi đầu khuyên giải.
Khi hắn xuất hiện ở cửa, mọi người đang nháo loạn lập tức im lặng, bao gồm Dương tham mưu mới vừa rồi còn đang quát tháo.
Một loại cảm giác duy ngã độc tôn làm cho Chu Hiến Thiên dịu đi cơn giận, hắn nhìn về phía người đang ngồi trên ghế, gã đàn ông trung niên mập như heo, mặt trắng như bánh bao: - "Dương tham mưu, tính tình của ông cũng lớn quá rồi!"
- "Làm sao, làm sao..." vừa rồi Dương tham mưu còn lớn giọng mắng to, lúc này trên trán lão đã toát ra toát ra mồ hôi lạnh.
"Chỉ là lần này thủ hạ của tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, thế mà có chút súng đạn có vấn đề, hại tôi không công hy sinh vài người, tôi không thể không tự mình đến đây hỏi một chút, tìm hiểu xem làm sao xảy ra vấn đề này." Dương tham mưu đưa tay lau mồ hôi trên trán, bộ dạng lão hơi có chút chật vật. Đám người ở phía sau hắn lúc này cũng cúi đầu dưới đất, không dám đối diện cùng Chu Hiến Quân.
Nhìn hình dáng khuất phục, uất ức của đám người này, tâm tình Chu Hiến Quân nhất thời tốt lên. Lúc này, Mạc Thu Diễm bước lên phía trước, cười nói:
- "Dương tham mưu, kho đạn dược ở các quân khu vốn chỉ dự trữ, luôn có người kiểm tra định kỳ, nếu có gì không ổn sẽ đào thải. Hiện tại súng đạn để lâu, tính ổn định dần dần giảm bớt, khó tránh khỏi sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Chuyện này sao có thể nói bộ trưởng của chúng tôi cố ý phá hỏng chuyện của ngài?"
Chu Hiến Quân nghe được nhướng mày tức giận.
Lúc này, Dương tham mưu ha ha cười lớn vài tiếng.
- "Một sự hiểu lầm! Thì ra chỉ là một hiểu lầm! Là tôi hiểu lầm Chu bộ trưởng!" Hắn tiến lên vài bước, dùng bàn tay mập mạp vừa lau mồ hôi cầm lấy tay Chu Hiến Quân dùng sức nắm, thái độ có chút xấu hổ lại mang theo một tia nịnh nọt, giống như rất lo lắng Chu Hiến Quân nổi giận. Một bên lão lau mồ hôi, vừa nói những lời linh tinh như chỉ là hiểu lầm, rất nhanh đem trường hợp giương cung bạt kiếm vừa rồi xóa tan. Chu Hiến Quân cau mày rút tay lại, híp mắt nhìn hắn. Mặt béo của Dương tham mưu vì cười mà đôi mắt, mũi đều chen chúc thành một đống, không ngừng nói nhất định phải mở tiệc chiêu đãi Chu bộ trưởng bồi tội, sau đó rất nhanh xám xịt mang theo người rời đi.
Chu Hiến Quân chán ghét nhìn bàn tay đang dính đầy mồ hôi, Mạc Thu Diễm thấy thế lập tức lấy khăn ướt trong túi mình giúp hắn lau sạch từng ngón tay. Lúc này Chu Hiến Quân mới cảm thấy thư thái trên tay. Mạc Thu Diễm có chút nghi hoặc hỏi:
- "Bộ trưởng, lúc tôi đến đây, Dương tham mưu đã dẫn người xông vào, nhưng ngài xem, hắn náo loạn một trận như vậy, lại như không có gì rời đi như vậy...?
Vốn tính đa nghi Chu Hiến Quân nghe vậy mày rậm cau lại, trên mặt âm tình bất định, không biết rốt cuộc lão già kinh định đánh chủ ý gì, suy nghĩ vẫn là lo lắng, bảo mọi người ra ngoài đợi hắn. Sau khi khóa cửa, hắn mở ra bàn mật mã, một tay che ở đỉnh hộp, một tay nhanh chóng bấm một chuổi dãy số chỉ có mình hắn biết, sau đó cánh cửa cực lớn phía trước mặt hắn chậm rãi mở ra.
Tất cả đều bình thường, hôm nay lão già kia thật sự chỉ vì được phân súng đạn có vấn đề mà tìm đến đây gây chuyện sao? Từ nhà kho đi ra, sắc mặt Chu Hiến Quân đầy nghi hoặc.
- "Bộ trưởng, Dương tham mưu đã đặt một bàn tiệc mời ngài, nói là bồi tội với ngài, cũng muốn cùng ngài thương lượng về đề nghị đưa mọi người đến khu an toàn quốc gia của Trịnh thư ký, ngài có đi hay không?" Mạc Thu Diễm thấy hắn đi ra, nhẹ giọng hỏi.
- "Đi, mang theo nhiều người, tôi muốn xem đến tôt cùng lão muốn nói chuyện gì với tôi!" Chu Hiến Quân có chút nghiến răng nghiến lợi, hai lão già này một người so với một người cũng không bớt lo hơn ai! Họ Trịnh kia lại có ý nghĩ kỳ lạ đề nghị che chở dân chạy nạn đến khu căn cứ an toàn quốc gia? Ở nơi này làm hoàng đế không chịu, lại còn muốn kêu gọi mọi người theo hắn làm kẻ ngốc? Thật sự là kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa!
Rượu ngon, thức ăn ngon, ghế thoải mái, lại có các người đẹp hầu hạ.
Bên trong một quán rượu tốt nhất ở khu an toàn tốt diễn ra bữa tiệc rượu, thái độ Chu Hiến Quân sau một hồi uống rượu dần dần dịu xuống. Trong lúc đó, có một binh lính bước vào thấp giọng nói bên tai Dương tham mưu mấy câu, mặt trắng béo mập của Dương tham mưu cười thành một đóa hoa cúc, dùng chiếc đũa gõ vài cái lên chén rượu trước mặt. Sau đó lão cũng không nhắc đến chuyện xảy ra mới vừa rồi, tiếp tục cùng Chu Hiến Quân cùng nhau mắng to tên họ Trịnh ngu xuẩn, cũng không ngừng mời rượu gắp thức ăn cho Chu Hiến Quân. Mạc Thu Diễm đứng ở phía sau Chu Hiến Quân, miệng nhỏ thử thức ăn thử thức uống cùng rượu, không có vấn đề gì mới gắp thức ăn cho Chu Hiến Quân, rót rượu vào cốc cho hắn. Cô thấy hắn uống rượu nhiều hơn một chút thì nhắc nhở, còn thỉnh thoảng dâng trà đã pha sẵn cho hắn tỉnh rượu. Cũng trong lúc này những cô gái trẻ đẹp thỉnh thoảng nói đùa mới rượu, không khí thập phần vui vẻ. Binh lính canh gác bên ngoài đang đói bụng cũng được phân mỗi người một hộp cơm có cục thịt kho lớn, chân gà, thịt bò rang khiến hai mắt mọi người đều tỏa sáng, rất nhanh bắt đầu to mồm ăn uống.
Đến lúc Chu Hiến Quân cảm thấy có chút không ổn thì bàn tay hắn đã run rẩy đến nổi không cầm được chiếc đũa.
"Loảng xoảng!" Một tiếng, chiếc đũa rơi xuống mặt gỗ lim trên bàn.
- "Lão Chu, ngài xem ngài kia, đến chiếc đũa cũng không cầm nổi, còn liều chết nắm quyền trong tay làm gì?" Mặt trắng béo mập của Dương tham mưu cười đến ngũ quan xếp cùng một chỗ, ánh mắt lão nhìn hắn như nhìn một người chết, vòng trông phòng bao có mấy cô gái đẹp cũng nhanh chóng rời khỏi.
- "Ông!" Chu Hiến Quân giận dữ, hét to: - "Người đâu!"
Ngoài cửa lại im ắng, không có người trả lời, Chu Hiến Quân nỗ lực khống chế tay chân chết lặng của mình, trầm giọng nói: - "Tiểu Diễm, lên đi!"
Lúc này cửa phòng bao bị đẩy ra, một nguời đàn ông tao nhã bước vào, đóng cánh cửa lại, bước đến một góc sáng sủa đứng nhìn toàn cảnh trong phòng. Mạc Thu Diễm vẫn luôn đứng thẳng phía sau Chu Hiến Quân, lại thoáng lùi về phía sau mấy bước, trên tay hơi dùng sức cởi xuống bộ sườn xám trên người, lộ ra bộ đồ da màu đen đã mặc từ trước, cô cũng không nói gì, cẩn thận chú ý hành động của Chu Hiến Quân. Chu Hiến Quân cảm thấy lạnh cả người, vừa sợ vừa giận: - "Cô cũng phản bội tôi?"
Hắn giận quát một tiếng, dùng sức ném bàn gỗ lim lớn đi, thức ăn cùng rượu ngon trên bàn đều rơi đầy trên đất, Chu Hiến Quân dằn hơi thở mạnh, nhanh chóng tiến đến gần Dương tham mưu đã sớm lui về một góc đánh tới. Chân phải Mạc Thu Diễm dẫm mạnh, nháy mắt xoay người, lợi dụng lực lòng bàn chân nhanh chóng lao đến chắn trước người Dương tham mưu, sau đó vung chân dài đá đi, mũi chân cùng nắm đấm của Chu Hiến Quân chạm mạnh, sau đó cô bắn ngược về phía sau, ở giữa không trung xoay thắt lưng sau đó uyển chuyển rơi xuống đất đứng vững vàng. Mà nắm đấm của Chu Hiến Quân nhất thời khựng lại, chỉ nghe răn rắc một tiếng, xương ngón tay đã vỡ nát.
- "Mạc. Thu. Diễm!" Chu Hiến Quân điên cuồng hét lên, trong mắt đỏ ngầu như xuất huyết.
- "Bộ trưởng, tôi làm cảnh vệ cho ngài mười năm, một thân võ nghệ đều là ngài dạy bảo. Nhưng bây giờ sợ rằng ngài không phải là đối thủ của tôi. Trà của tôi, cũng không phải ngon như vậy." Mạc Thu Diễm nhẹ nhàng cười.
Chu Hiến Quân chỉ cảm thấy khí lực trên người từ từ mất dần đi, tay chân run rẩy không nắm được quyền. Hắn trừng mắt nhìn tất cả những người đang có mặt trong phòng, đôi mắt như muốn nứt toát ra.
Dương tham mưu trở lại ngồi trên ghế, trên mặt không có nửa phần uất ức như trước, hắn nheo mắt lộ ra tươi cười như hồ ly.
- "Lão Chu, muốn lật đổ ngài thật tốn nhiều công phu! May mắn có hai người tiểu Diễm và Lâm Viễn giúp tôi. Bằng không, tôi còn không biết còn phải cúi người khom lưng trước mặt ngài đến bao giờ nữa a! Ngài cũng đừng hỏi tại sao, người ở dưới tay ông muốn xuất đầu khó khăn, người của tôi thì không như vậy. Ngài nói xem, bọn họ chọn ai?"
Chu Hiến Quân điên cuồng hét một tiếng, nắm tay vung ra hướng đến Mạc Thu Diễm, động tác nhanh chóng khiến khóe mắt Mạc Thu Diễm thoáng co rụt lại. Cô lập tức cúi người, tránh thoát một quyền kinh sợ, sau đó khuỷu tay phải đập vào đầu gối Chu Hiến Quân, chân trái giống như không có xương cốt lướt qua đỉnh đầu, thẳng tắp đá trúng mặt Chu Hiến Quân!
Chỉ nghe Chu Hiến Quân hét thảm một tiếng, nhất thời mắt mũi chảy máu ròng ròng, hắn không tự chủ lui về phía sau vài bước. Mạc Thu Diễm cũng không lùi lại, chân phải trực tiếp ở trên mặt đất dùng sức đá mạnh vào giữa hai chân hắn!
- "A!!!!" Chu Hiến Quân gào thảm một tiếng, bay ngược ra phía sau va vào ghế gỗ lim ngã luôn xuống đất. Mạc Thu Diễm hơi thở, định tấn công thêm lần nữa, đột nhiên nghe tiếng Lâm Viễn lên tiếng.
- "Chị Diễm, giao ông ta cho tôi đi!" Lâm Viễn vô hại mỉm cười.
Mạc Thu Diễm nhìn nụ cười ôn hòa của hắn, chớp mắt nhẹ nhàng nở nụ cười : -"Được."
Trong tiểu khu Chu Hiến Quân ở, bên trong phòng lớn, trên giường lớn màu đen, cả người Chu Hiến Quân trần truồng, tay chân đều bị trói chặt, giờ phút này hắn đã không còn bộ dáng kiêu ngạo bình thường, trên mặt máu tươi đầm đìa, mũi bị lệch sang một bên, trong miệng hắn nhét một chiếc khăn, hắn thở hổn hển, ánh mắt như phun hỏa trừng trừng nhìn Lâm Viễn đứng ở bên giường. Lâm Viễn cúi người, cẩn thận sửa lại dụng cụ trên bàn nhỏ bên cạnh giường, hắn đem những vật bên trong lấy ra, lau sạch sẽ từng con dao phẩu thuật sắc bén tỏa ánh sáng lạnh lẽo. Hắn vừa lấy dao lau chùi, vừa giải thích cùng Chu Hiến Quân bọn hắn là dùng khăn tẩm một loại dược thủy không màu không mùi để Chu Hiến Quân lau tay, sau đó căn cứ vào độ phản quang của dược thủy phá giải mật mã kho vũ khí. Bây giờ Dương tham mưu làm thế nào rửa sạch quân lính tâm phúc trong quân của Chu Hiến Quân. Chu Hiến Quân nghe được không ngừng phát ra tiếng a a, Lâm Viễn lấy ống tiêm, rút lấy nước thuốc trong lọ nhỏ, hắn cúi người nở nụ cười nhẹ nhàng với Chu Hiến Quân.
- "Chu bộ trưởng, ngài thích chơi đa dạng như vậy, hôm nay chúng ta chơi trò mới, tìm cảm giác mới mẻ chút nha?"
Dưới lầu, trong phòng khách, Lâm Linh gắt gao ôm chặt đầu gối lui cả người trong sopha, nghe trên lầu hai mơ hồ truyền đến tiếng kêu thê lương, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.