Tác giả: Tùy Tiện
- -----
Sơ lược về thế giới trong truyện:
Thì thay vì Trái Đất thì là Bạch tinh nha, tên tỉnh thành thôn trấn gì đó cũng là do tui nghĩ ra hoy đặt đại hết. Còn quốc gia thì ghi tắt như A B C D.
- -------
"Thiếu gia! Đã đến nơi."
Một người đàn ông toàn thân mặc tây trang đen cúi người 45 độ, tư thế mời đứng trước cửa sau của chiếc Ford Tourneo Limousine. Sau đó, một đôi giày trắng xuất hiện, tiếp đến chính là quần tây đen, áo sơ mi trắng, rõ ràng có thể nhìn ra đây là đồng phục học sinh. Một bàn tay trắng nõn đầy tinh tế nắm lấy tay người đàn ông, bước xuống xe.
Thiếu niên giữ balo bằng một ngón tay gác sau lưng, cằm hướng lên trên, đầy kiêu ngạo bước xuống.
"Đây là đâu? Tôi bảo đến RM club cơ mà?"
Hàng lông mày của thiếu niên không kiên nhẫn nhíu lại, đầy khó chịu hỏi bảo tiêu đang đi theo phía sau.
"Thiếu gia! Đây là nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô Chi Minh."
"Thế chó nào lại đến đây? Tôi có bảo đến đây à? Mau đến RM."
Người đàn ông ôn hoà mỉm cười, nhanh tay nắm chặt vai thiếu niên, lực đạo lớn đến nỗi bàn tay nổi đầy gân xanh.
"A..... Đau quá! Từ Ôn! Tên điên này làm gì vậy."
Theo động tác của người đàn ông, tài xế cũng bước xuống xe, đồng thời hai người khác từ ghế sau cũng đi đến.
Thiếu niên nhận ra có điều bất thường lập tức giãy giụa, có điều một thiếu gia ăn trắng mặc trơn như cậu làm sau địch nổi bảo tiêu to lớn huống chi ở đây có tận 4 người.
Người đàn ông một tay giữ vai thiếu niên một tay khác bẻ cổ tay cậu kéo ra sau, theo đó cũng là tiếng răng rắc đầy đau đớn.
Thiếu niên chưa từng chịu qua khổ cực lập tức hét lớn, đau đến nỗi mồ hôi đổ đầy trán cả người run rẩy.
"Từ Ôn! Ông muốn làm gì? Ông định bắt cóc tôi? Tôi... A... Tôi nói cho ông biết, ba tôi.... A... Nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người."
Hiển nhiên người đàn ông không quan tâm đến lời nói của thiếu niên, hắn ra hiệu cho ba người còn lại mở cửa nhà kho, sau đó mạnh bạo đẩy thiếu niên đi vào.
Cửa nhà kho rất lớn, làm bằng sắt, hai người bảo tiêu tốn một hơi công sức mới có thể mở ra, người còn lại là tài xế, hắn ta mặc bộ đồng phục màu xanh dương, chầm chậm đi sâu vào bên trong nhà kho, leng keng vài tiếng liền nghe hắn ta bảo.
"Đã chuẩn bị tốt."
Người đàn ông tên Từ Ôn đẩy thiếu niên đi vào, dừng trước mặt tài xế, sau đó đạp vào đầu gối cậu để cậu quỳ xuống, ngoại trừ tiếng la hét vang lại của thiếu niên thì cũng không còn âm thanh nào khác.
Trong nhà kho không có bất kì thứ gì, ở giữa có một cây cột xi măng lớn, sơn đã tróc ra gần hết, nổi bật nhất chính là một dây xích sắt đen được cột ba bốn vòng quanh cột, bốn góc cũng có bốn cột khác.
Dường như thiếu niên nhận ra điều gì nổ lực giãy giụa, cõi lòng đầy sợ hãi.
"Từ Ôn! Đồ chó phản bội, ba tôi tốt với ông như thế nào ông không nhớ sao? Mau thả tôi ra... A..... Tên chết tiệt! Thả tôi ra."
Tài xế đã mở sẵn chiếc còng trên xích sắt, hai bảo tiêu mở cửa cũng tiến lên giữ chặt hai chân không cho thiếu niên giãy giụa. Sau đó tài xế nhanh tay đem còng khoá vào chân thiếu niên. Chiếc còng vô cùng dày và nặng, lại màu đen tuyền làm nổi bật lên mắt cá chân trắng nõn của thiếu niên. Sau khi đã khoá kĩ, cả ba người đứng dậy, Từ Ôn giật balo từ tay thiếu niên, ngay cả liếc cũng không thèm đi về chiếc ghế duy nhất ở gần cửa ngồi xuống.
Thiếu niên thấy bản thân đã được buông ra, tức giận đứng lên, đau đớn từ bả vai và tay truyền đến khiên cậu hít khí, có điều từ nãy giờ đã đau không ít, thiếu niên cũng mặc kệ chạy về phía Từ Ôn, xích sắt theo bước chân của cậu căng dần ra sau đó hết cỡ. Thiếu niên có chút mất thăng bằng nhưng vẫn giữ vững, nét mặt vì giận dữ mà trở nên đỏ ửng, phẫn nộ chỉ tay về phía bốn người trước mặt.
"Các người làm vậy là có ý gì? Muốn tống tiền? Hừ! Muốn bao nhiêu tôi cho, tốt nhất các người mau chóng thả tôi ra, ít nhất tôi sẽ không lấy mạng chó của các người."
Xích sắt không dài, khoảng cách của cậu với đám người Từ Ôn còn khoảng mấy mét. Có điều nó rất nặng chỉ đứng thôi mà trọng lượng đè lên chân đã gây đau đớn.
"Thẩm Lăng! Đây là cậu nợ bọn tôi."
Từ Ôn lấy một điếu thuốc châm lửa, sau đó rít mạnh, khói thuốc lượn lờ khiến gương mặt của hắn trở nên không rõ.
"Tôi ở Thẩm gia 15 năm, làm bảo tiêu cho cậu cũng tròn 15 năm. Tôi có một người vợ và một đứa con trai lớn hơn cậu 2 tuổi. Nó rất thông minh lại hiểu chuyện. Aizz, nó còn muốn trở thành cái gì mà phi hành gia, bảo tôi nó sẽ bay lên mặt trăng cắm cờ của nó vẽ... "
"Tôi không quan tâm, liên quan gì đến tôi? Mau thả tôi ra."
Hiển nhiên câu chuyện của Từ Ôn khiến Thẩm Lăng thiếu kiên nhẫn, cậu ngồi bệch xuống sàn nhà, mặc dù ghét bỏ nó bẩn nhưng vì cái xích này nặng quá, đứng nữa sẽ phế mất.
Từ Ôn không quan tâm đến Thẩm Lăng, ánh mắt hắn đầy ôn nhu nhìn về phía xa, như đang nhìn thấy đứa con trai của mình.
"Nó tên là Tô Mẫn, lúc nó 7 tuổi, được tôi dẫn đến Thẩm gia lần đầu. Lúc đó tôi làm việc rất tốt được Thẩm lão gia khen còn muốn hỗ trợ cho Tô Mẫn đến trường. Tôi rất vui lập tức đưa nó đến cảm tạ Thẩm lão gia. Nhưng mà, tôi chỉ mới rời mắt nó có vài phút liền xảy ra chuyện. Người hầu trong nhà hoảng loạng bảo rằng thiếu gia bị ngã, đưa cậu đến bệnh viện, kết quả chân của cậu bị trẹo phải nằm viện. Tôi rất hoảng, bởi vì Thẩm lão gia cho tôi xem camera, trong đó Tô Mẫn đẩy cậu từ cầu thang xuống. Ông ta cho tôi 2 điều kiện, một là tôi nghỉ việc cút khỏi Bảo Thành, hai là trả bằng một cái chân của con tôi. Cả hai điều này tôi đều không muốn, khó khăn lắm tôi mới kiếm được việc làm và chỗ ở tại Bảo Thành, nhà và đất ở quê đều đã bán, mặc dù nợ đã được Thẩm lão gia trả hết, nhưng tôi biết chỉ cần tôi rời khỏi Bảo Thành, nhất định ông ta sẽ không bỏ qua. Tôi van xin ông ta, xin ông ta bỏ qua cho tôi, nhưng người máu lạnh như ông ta thì làm gì lại dễ dàng như thế. Tôi cứ nghĩ đối với một đứa con nít ông ta sẽ nhẹ tay, nhưng... Nhưng sao lại tàn nhẫn như vậy, nó mới 7 tuổi, chân gãy vĩnh viễn, nó làm sao chịu nổi."
Thẩm Lăng nghe Từ Ôn lẩm bẩm kể chuyện đều đã sắp mất kiên nhẫn, cậu hừ một tiếng đầy chán ghét nhìn hắn ta.
"Năm đó tôi mới 5 tuổi, thằng đó đẩy tôi từ cầu thang xuống, biết bác sĩ nói thế nào không, mém tí nữa tôi đã chết? Nó gãy một chân thì đã tính gì?"
"Nhưng chẳng phải mày vẫn sống hay sao? Tại sao con tao lại phải chịu như vậy. Nó khóc rất nhiều, bảo ước mơ của nó mất rồi, sau đó... Khi nó được 13 tuổi, nó tự sát. Nó chết khi vẫn chưa thành niên, rõ ràng nó đã có cuộc sống rất tốt đẹp. Nhưng chính mày, chính mày đã hại nó."
Từ Ôn càng nói càng căm hận, ông ta thậm chí còn muốn xông lên giết chết thiếu niên trước mắt. Có điều để nó chết như vậy thì dễ dàng quá.
Ông ta làm ở Thẩm gia tròn 15 năm, từ khi con trai ông ta mất, ý nghĩ báo thù cũng được nuôi lên. Ông ra còn kiếm được vài người cùng thù hận Thẩm Lăng như ông ta, lập tức vạch ra kế hoạch giết chết cậu.
Thẩm Lăng từ nhỏ sống trong nhung lụa, cái nhiều nhất chính là tiền, Thẩm gia ở thủ đô có thể nói quyền lực số 1 số 2. Bố cậu chính là người nắm trong tay 1/4 kinh tế của V quốc, cho nên người dám đụng đến Thẩm Lăng cũng chỉ có thể là đối thủ của bố. Nhưng đương nhiên bảo tiêu bên người cậu không thiếu, có công khai cũng có ẩn trong tối. Có điều, Thẩm Lăng vốn thích tự do, hay vụng trộm đi ra ngoài mà không mang theo bảo tiêu. Từ Ôn ở với cậu từ nhỏ lại thông đồng không ít lần, cho nên lần này cậu cũng như thế. Mà Từ Ôn cũng cường ngạnh mang theo thêm hai bảo tiêu, Thẩm Lăng cũng không từ chối, dù sao lần nào cũng thế.
Không ngờ, lần này cái tính ngang ngược của Thẩm Lăng lại cắn trả chính cậu.
Thẩm Lăng vốn được yêu chiều từ nhỏ, cho nên kiêu căng từ trong trứng. Việc làm ác bá không thiếu, ngoài giết người chơi thuốc hoang d*m ra thì cái xấu xa nào chả làm. Có thể nói, người ở Bạch tinh, biết đến Thẩm Lăng, 8/10 người đã hận cậu thấu xương.
Bốn người đứng ở đây đều đã chịu đủ sự ngang tàng của cậu, bọn họ biết nếu chuyện này không thành sẽ chết, nhưng chuyện thành bọn họ chết cũng mãn nguyện.
Từ Ôn thu lại hận ý, hắn ta cần phải nhanh tay, người của Thẩm gia không phải ăn không ngồi rồi, mặc dù Thẩm Lăng không ít lần bỏ trốn như thế này nhưng bảo tiêu Thẩm lão gia thuê rất nhanh sẽ tìm đến thôi.
Nhưng hắn ta không muốn để Thẩm Lăng chết như vậy, ít nhất khoảng 20 phút nữa bảo tiêu sẽ lần theo đến đây, mặc dù hắn ta đã quan sát kĩ biết vị trí các nơi để thiết bị theo dõi nhưng ai biết được còn nơi nào không. Đây là ngoại ô, không nằm trong vùng sóng, cũng rất khó tìm, hắn ta tốn không ít công sức mới biết được. Từ Ôn rút một con dao từ thắt lưng, đi thẳng đến chỗ Thẩm Lăng, giữ chặt vai cậu sau đó đâm mạnh xuống đùi cậu một nhát.
Đau đớn đột ngột khiến Thẩm Lăng hét lớn. Mồ hôi lập tức chảy dọc theo gương mặt thanh tú, sau đó ngất xỉu.
Từ Ôn cũng không định kết liễu Thẩm Lăng lập tức, hắn ta không dễ để cậu chết như vậy. Trước khi đi, Từ Ôn đặt một chai nước suối xuống đất, đảm bảo Thẩm Lăng không thể với tới mới cười lạnh, vứt tàn thuốc xuống đất rời đi.
Cánh cửa sắt chầm chậm đóng lại, Thẩm Lăng vẫn không tiếng động nằm đó, cho đến khi mọi thứ dần chìm vào yên tĩnh.
"Shhhh... A... Đau quá."
Xác định đã không còn ai, Thẩm Lăng chầm chậm mở mắt ngồi dậy, có điều động đến vết thương trên chân khiến cậu cứng đờ. Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ lần té cầu thang ra thì ngay cả một vết xước nhẹ cậu cũng chưa chịu qua. Đây là lần đầu trong đời nhiều đau đớn ập đến với cậu như vậy.
Thẩm Lăng cởi giày ra rút từ trong đế giày ra một con chip, sau đó khởi động. Đây là thiết bị mà bố đưa cho cậu nhằm trường hợp xảy ra việc khẩn cấp. Cậu vốn không muốn mang theo có điều cậu cũng biết kẻ muốn cướp vị trí của bố không ít, nếu cậu rơi vào tay kẻ khác bố nhất định sẽ nguy hiểm. Vốn nghĩ sẽ không bao giờ dùng đến no, nhưng hiện tại lại không thể không dùng.
Từ Ôn là bảo tiêu từ nhỏ của cậu, ông ta đã theo cậu 15 năm, không ngờ lại bị ông ta phản bội. Cậu không biết vì sao ông ta không giết cậu ngay hoặc đưa cậu cho kẻ thù nào đó của bố mà lại đem cậu nhốt ở đây, nhưng như vậy cũng tốt, lát nữa bảo tiêu của ba sẽ đến đây, cậu cũng không sợ xảy ra chuyện.Có điều vết thương trên chân chảy máu không ít, chỉ sợ cậu sẽ mất máu mà chết trước khi bảo tiêu đến. Biết thế đã không cãi lời bố.
Không biết đã qua bao lâu, máu trên đùi đã thấm ướt một mảng quần, thậm chí chảy xuống đất. Thẩm Lăng cũng không biết phải cầm máu thế nào, thế là cậu chỉ biết cởi áo đắp lên, nhưng máu cũng thấm ra cả áo. Tầm nhìn dần dần không rõ ràng, cả người Thẩm Lăng đã mệt mỏi cực điểm, môi khô khốc, cậu chậm rãi lết đến chỗ chai nước mà Từ Ôn để lại, nhưng hiển nhiên hắn ta đã tính kĩ, cánh tay cậu có vươn tới đâu cũng không thể lấy được, cuối cùng Thẩm Lăng vì thiếu máu mà ngất đi, trước khi mất ý thức Thẩm Lăng hy vọng bảo tiêu của ba sẽ đến kịp trước khi cậu xảy ra chuyện.
Phía Bảo Thành, Thẩm Hạo vừa nghe tiếng chuông báo nguy từ phía con trai lập tức đứng dậy, một bên điều động người truy tìm, một bên khác bấm vào dãy số của cậu. Vài lần đều không thể liên lạc, không biết đến lần thứ bao nhiêu thì bên kia có kết nối.
"Tiểu Lăng! Xảy ra chuyện gì? Con đang ở đâu?"
Thẩm Hạo sốt ruột truy hỏi, Thẩm Lăng là con út đương nhiên được cưng chiều hết cỡ, bảo tiêu bên người không ít hơn mười, nhưng đứa bé này lại vô cùng bướng bỉnh, không ít lần trốn bảo tiêu. Có điều, bên cạnh nó có Từ Ôn, mặc dù ông không quá tin vào Từ Ôn kể từ lúc con trai hắn ta chết, ông còn định xem hắn ta sẽ giở trò gì, nhưng 7 năm qua, không có bất kì việc gì, ông đã định cho Từ Ôn về nghỉ ngơi đề phòng hắn ta trả thù. Nhưng hiển nhiên ông đã chậm một bước. Cũng là sơ xuất của ông.
"Thẩm lão gia! Một mạng đổi một mạng."
Từ Ôn chậm rãi nói, sau đó vứt cặp và điện thoại của Thẩm Lăng ra ngoài cửa xe, loáng thoáng còn nghe được tiếng giận dữ của Thẩm Hạo truyền đến.
Thẩm Hạo nghe giọng nói của Từ Ôn liền biết kì này chỉ sợ Thẩm Lăng lành ít dữ nhiều. Ông lập tức thúc giục thuộc hạ theo dấu vết Thẩm Lăng truyền đến nhanh chóng hỗ trợ. Bên cạnh đó cũng âm thầm phái người bắt Từ Ôn lại.
Thẩm Lăng một hai muốn đến Chi Minh đi học, đương nhiên ông không cho phép, thứ nhất Chi Minh cách xa Bảo Thành, đi máy bay cũng phải 2 tiếng, thứ hai lỡ như Thẩm Lăng xảy ra chuyện ông khó có thể lập tức hỗ trợ. Giống như hiện tại, chỉ trách ông chiều con đến vô pháp vô thiên. Nếu Thẩm Lăng xảy ra chuyện, vợ ông Hạ Đồng sẽ không tha thứ cho ông.
"Bố! Tiểu Lăng xảy ra chuyện sao?"
Thẩm Hy, anh trai của Thẩm Lăng sốt ruột từ công ty chạy về. Bố không tiếc điều động nhiều người mà còn không hề che dấu, có lẽ Thẩm Lăng lần này nhất định gặp chuyện nguy hiểm.
"Là Từ Ôn!"
Thẩm Hạo day day trán, ông già rồi, hồ đồ rồi, để một mầm tai hoạ bên cạnh con trai như vậy, lần này Thẩm Lăng có chuyện gì ông nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.
"Từ thúc? Quả nhiên, con đã khuyên bố nên diệt trừ hậu hoạn đi. Con trai ông ta chết nhất định sẽ ghi thù lên chúng ta."
Thẩm Hy nhíu mày, nhiều lần anh đã kêu bố mình nên nhổ cỏ tận gốc Từ Ôn. Mặc dù việc con trai ông ta chết, Thẩm gia cũng là gián tiếp hại, có điều ông ta không thể nào không hận nhà bọn họ, nhất định sẽ tìm cách trả thù. Nhưng bố hết lần này đến lần khác muốn nhìn ông ta giở trò, giờ thì hay rồi, hoạ lại giáng lên người Thẩm Lăng.
Kể từ lúc có thông báo đến giờ đã hơn 15 phút, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Thẩm Hy thở dài sau đó vội vã đi ra ngoài muốn gia nhập đội ngũ tìm kiếm em trai. Việc này vẫn chưa đến tai mẹ, lỡ như mẹ biết chuyện, nhất định mẹ sẽ không chịu nổi.
Có điều khi vừa định mở cửa phòng, một cơn choáng váng ấp đến, Thẩm Hy mơ màng sắp ngất, trong đầu liền nghĩ đến việc nhà có tập kích, như vậy không phải bọn họ sẽ....
Cùng lúc đó, mọi người trên khắp thế giới đột nhiên ngất đi, trên đường, ngoài ngõ, ngay cả động vật cũng không tránh khỏi rơi vào hôn mê.
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
? thoả mãn đam mê thôi nên đừng bàn về logic nhá.