Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 44: Đêm hôm đó



Edit: Cu

Sau khi xem xong phim hành động, An Tử Lâu cảm thấy, xương khô quan của cậu cần phải chỉnh đốn lại, vì vậy, ngay tối hôm đó, cậu dùng đôi mắt có thể so với tia X nhìn chằm chằm Cao Sóc hồi lâu, làm Cao Sóc có muốn tu luyện cũng luyện không nổi, hỏi An Tử Lâu làm sao thì lại nhận được câu trả lời là mấy tiếng kèn kẹt.

Không có cách nào để mà hiểu được Cao Sóc liền nghĩ, lòng dạ của bộ xương khô này thật khó đoán, cũng không hỏi kĩ cậu nữa, cứ thế mà bỏ qua mất một cơ hội khiến mối quan hệ của hai người tiến xa hơn một bước.

Lúc này dị năng kì lạ của Tống Thành Vũ rốt cục cũng được phát hiện, mới đầu hắn cũng không rõ dị năng của mình rốt cục là gì, màu xanh nhạt, có thể công kích zombie, ngày hôm qua sau khi bị An Tử Lâu mang ra ngoài để tuần tra, kết quả An Tử Lâu thì chạy mất, đá hắn vào giữa đống zombie để người khác trông, chỉ để lại mỗi câu đừng chết xong đã biến luôn.

Tống Thành Vũ đứng ở giữa đám zombie mệt đến tắt thở, không cẩn thận bị một con zombie cào trầy, dù dị năng giả sẽ không bị lây nhiễm, mà bị thương nghiêm trọng vẫn sẽ chết, lúc ấy Tống Thành Vũ mới phát hiện dị năng của mình có thể chữa trị, đương nhiên, hắn cũng biết, sao Tôn Dương lại nghe lời An Tử Lâu đến vậy, ngay cả lời của Cao Sóc nói cũng bị xếp ở sau, chắc chắn là do trước đây Tôn Dương cũng bị An Tử Lâu hành y như này.

Được An Tử Lâu coi như đàn em mà chăm sóc, quả thật là một câu chuyện quá sức bi thương.

Có dị năng hệ chữa lành, Tống Thành Vũ từ một người kéo chân bùm một phát biến thành quốc bảo, dùng cách nói của Tôn Dương, đây chính là một vú em trâu bò, hơn nữa chỉ có một người, sao có thể không chăm cho tốt được.

Nửa tháng sau, căn cứ Quang Minh xảy ra một việc lớn, lần này Phương Lập Hiên dẫn người ra ngoài, bị hai con zombie cấp năm vây đánh, vì cứu anh em của mình, bị zombie cấp năm giết chết, lúc nghe được tin này, Cao Sóc đang xem phim tình cảm với An Tử Lâu, mục đích là để An Tử Lâu hiểu rõ được từ yêu.

Đột nhiên nghe được chuyện như thế, hắn vẫn có chút không phản ứng kịp, hỏi lại một lần: “Khôn Tử, cậu nói ai chết?”

“Là tên âm hiểm Phương Lập Hiên chết rồi, anh nói xem lần này có phải báo ứng hay không, lần trước hắn cùng Lục Cẩm Thành hãm hại anh một lần, suýt nữa hại chết anh, giờ thì hay rồi ra ngoài lại để zombie giết chết.” Nói đến chuyện này Dư Khôn vô cùng vui vẻ.

Cao Sóc lại không tin đây là thật một chút nào, phải biết rằng đây chính là Phương Lập Hiên, Phương Lập Hiên có chín cái mạng, trước tận thế hai người bọn họ đấu đá nhau như thế, lúc hung hiểm nhất, Phương Lập Hiên bị đạn bắn trúng ngực phải nằm viện ba tháng, hắn cho rằng đối thủ này của hắn sắp chết, thì chưa hết nửa năm tên này đã có thể tiếp tục nhảy nhót đối nghịch với hắn.

Nếu hỏi Phương Lập Hiên và Cao Sóc đến cùng thì có thù hằn thế nào, thật ra thì còn không nói cho rõ được, những năm tuổi trẻ ngông cuồng, đều tự cho mình là đệ nhất thiên hạ, muốn đem tất cả các bang phái khác diệt sạch, làm bang lớn nhất của tỉnh J, vì vậy mà cả hai người đều liều cái mạng già mà mở rộng địa bàn.

Tỉnh J cũng chỉ rộng có vậy, sẽ có lúc chạm phải mặt nhau, sau đó thành đánh cho một mất một còn, đánh qua đánh lại mới thấy, không hiểu sao mà mạng đối phương lại lớn như thế, có đánh kiểu gì cũng không chết, sau đó, mục tiêu của bọn họ liền thay đổi, thành xem ai giết được ai trước, trong quá trình tranh đấu này, rất nhiều anh em đã chết đi, là ai cũng không cam lòng.

Trước tận thế, bọn họ đang trong thời kì tranh đấu mãnh liệt nhất, sắp sửa biết được ai sẽ đạp ngã được đối phương trước, gần biết được kết quả rồi, thì tận thế đến, chuyện ngàn cân treo sợi tóc như vậy, giữ mạng cho các anh em quan trọng hơn, ai còn đi quản sự sống chết của đối phương, nhưng đáng tiếc, trời cao không muốn cho bọn họ sống yên, hai người đều xuất hiện ở một căn cứ, lần này thì hay rồi, đánh nhau để cướp vật tư cũng chẳng cần lí do quái gì cả.

Không ai là không biết hai người bọn họ không hợp, nếu một ngày nào đó hai phe thế lực hợp tác với nhau, đây tuyệt đối là một chuyện còn đáng sợ hơn cả chuyện xuất hiện mưa máu, trước đây cũng từng truyền ra một lời đồn là Phương Lập Hiên bị zombie giết chết, mà sau hai tháng người đã trở về rồi, cho nên Cao Sóc không tin tên Phương Lập Hiên họ mèo kia sẽ chết, thuận miệng hỏi: “Vậy bây giờ hội Đằng Long thế nào?”

“Đây mới là chuyện quái lạ nhất, hội Đằng Long mới qua một đêm hôm qua thôi đã đổi chủ, chính là cái tên La Dật, thật là không ngờ, tên đó ở trong đội dị năng giả lúc nào cũng âm thầm, cũng không nói được mấy câu, bỗng nhiên trở thành dị năng giả cấp năm, còn không biết lấy từ đâu ra một con thú biến dị cấp năm, còn lợi hại hơn hổ của Tiểu Lâu.

Chuyện của hội Đằng Long là chuyện cần chú ý trọng đdiểm, cho nên, Dư Khôn cố ý tự mình đi điều tra, ngạc nhiên nói: “Tên La Dật còn nham hiểm hơn cả Lục Cẩm Thành, không biết làm gì, mà hơn một nửa quân số của hội Đằng Long đã theo hắn, tuy Nhạc Hằng không muốn, mà không đánh lại được La Dật, liền tuyên bố rút khỏi hộ Đằng Long.”

La Dật? Cao Sóc nhíu mày, hắn không quên, lần trước khi đi tìm bác sĩ Lạc Cơ, chuyện của hai tên La Dật và Lâm Thanh, người trọng sinh? Cho nên đối phương sử dụng cái gọi là tiên tri hãm hại Phương Lập Hiên một lần, hắn lại hỏi: “Bây giờ Lâm Thanh đang làm gì?”

Dư Khôn không hiểu sao Cao Sóc lại hỏi Lâm Thanh, thuận miệng nói: “Mấy ngày trước hình như hắn rất gấp, muốn ra ngoài, mà Trình Phỉ Phỉ dùng lí do thực lực quá yếu ngăn lại, ngày hôm qua sau khi nghe tin Phương Lập Hiên chết, liền yên tĩnh, tám phần mười là thấy cao thủ như Phương Lập Hiên cũng chết, mình mình ra ngoài thì quá nguy hiểm.”

Cao Sóc cũng không thấy được đây là do Lâm Thanh sợ chết nên mới không dám ra ngoài, nhất định hắn đã phát hiện La Dật làm cái gì, không cần phải đi nữa, ngay lúc hắn đang trầm tư, Dư Khôn hỏi: “Anh Sóc, Phương Lập Hiên đã chết rồi, chúng ta nên làm chút gì chứ, hội Đằng Long cũng đổi chủ, bây giờ đang trong tình trạng khá hỗn loạn, bây giờ không thừa dịp cháy nhà mà hôi của thì quá có lỗi với cái danh địch thủ một mất một còn của chúng ta.”

“Làm! Đương nhiên phải làm! Đi, báo cho Tôn Dương, nghĩ hết tất cả các cách chèn éo hội Đằng Long, cướp vật tư đánh người các loại, không phải e dè cái gì cả.” Cao Sóc cười âm hiểm trong lòng, không cần biết Phương Lập Hiên còn sống hay đã chết, chỉ cần biết lúc hắn về thì hội Đừng Long đã bị mình phá cho liểng xiểng, không như thế thì sao xứng đáng với cái lần bị hãm hại lúc trước.

Cao Sóc đứng dậy đi đến bên cửa sổ, liếc nhìn hội Đằng Long ở phía xa, La Dật thông minh hơn Lâm Thanh nhiều lắm, vậy mà có thể cho Phương Lập Hiên ăn quả đắng, An Tử Lâu xem phim không chớp mắt lấy một cái, nghe thấy tên của Phương Lập Hiên, hơi hơi quay đầu qua, rồi lại xem phim tiếp.

Xem được một nửa, người cậu bỗng nhiên bốc lên ánh sáng vàng chói lọi, sau đó không khống chế được mà biến thành bộ xương khô, năng lượng giấu sâu trong cơ thể như thể bị đun nóng,sôi lên sùng sục, ánh sáng càng ngày càng chói mắt, đến nỗi sắp hóa thành thực chất, thậm chí, có cả sóng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ người cậu.

An Tử Lâu lóe lên, xông vào không gian, cậu chỉ cảm thấy xương khô cả người như bị đốt, bốc lên ngọn lửa màu đỏ vàng, vội vã ngồi xuống đất, bắt đầu đại nghiệp tu luyện của mình, ngọn lửa đỏ vàng như có sự sống, bay lượn xung quang người cậu, những vết rách nho nhỏ trên xương dần được chữa trị hết.

Cao Sóc thấy An Tử Lâu vào không gian, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới phát hiện, xương nhỏ nhà hắn hình như đang bắt đầu lên cấp, vừa nãy năng lượng hỗn loạn mạnh như thế, chính là điềm bào lên cấp, Cao Sóc hơi buồn bực, người yêu vốn đã lợi hại, bây giờ lại lên cấp nữa, khi nào mới theo kịp.

Nhưng mà đây đều là chuyện nhỏ cả, người yêu mạnh hơn hắn cũng tự hào, quan trọng là, lần lên cấp trước, biến thành một bộ xương bốn cánh, bây giờ lên cấp nữa thì sẽ biến thành cái gì? Xương khô sáu cánh? Thiên sứ xương khô mươi hai cánh? Hay là sẽ xảy ra cái gì khác, chỉ mong là không quá quái lạ, không thì vừa ra ngoài đã dọa chết một đống người.

La Dật ngồi trên ghế salon mềm mại, nhìn đàn em đang đứng trước mặt hắn báo cáo, trong mắt không giấu được vẻ đắc ý, hắn quả thực rất đắc ý, bởi cuối cùng cũng hại cho Phương Lập Hiên chết được, tên đó lúc nào cũng không thèm để hắn vào trong mắt, coi hắn là con khỉ nhảy nhót mà trêu đùa, cuối cùng cũng chết.

Trong mơ, Phương Lập Hiên để An Tử Lâu giết hắn, mà bây giờ, hắn giết Phương Lập Hiên trước, cho nên từ nay trở đi hắn sẽ sống thật tốt, hai mắt nhìn khắp bốn phía, trong mắt đều là những thứ xa hoa nhất thời tận thế, Phương Lập Hiên là người rất biết hưởng thụ, mà giờ đây, tất cả những thứ này đều thuộc về hắn.

Từ sau khi mơ tới những thứ đó, lúc này đây hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ là mấy ngày nay hội Đằng Long bị đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ chèn ép điên cuồng, điều này làm hắn có chút buồn bực, chỗ chết nhất là, Lục Lâm chỉ hơi hơi nhúng tay một chút, sau đó liền không xen vào nữa, phải biết rằng lúc trước đây khi Lãnh Dạ bị chèn ép, Lục Lâm đứng giữa lo liệu rất lâu, hắn suy nghĩ một chút, để đàn em đưa một ít vật tư sang cho bên Lãnh Dạ.

Chỉ cần kéo dài một chút, đến khi hắn có thể hoàn toàn làm chủ hội Đằng Long, thì dù đối thủ có là đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ, hắn cũng không lo, phải biết rằng dị năng giả cấp năm bây giờ rất ít, không nhất định hắn sẽ bị thua.

Vật tư La Dật đưa đến Cao Sóc nhận hết, trong đoàn lính đánh thuê có một nhóm người bình thường cần phải nuôi, có thêm nhiều vật tư nữa thì cũng không chê, sau đó liền không gây phiền toái cho hội Đằng Long nữa thật, không phải là hắn không muốn tìm, mà anh em của hắn Dư Khôn xảy ra chuyện rồi, cậu ta mang theo một đội người ra ngoài, gặp vài con zombie có trí tuệ ở trong một thành phố.

Loại zombie tiến hóa tương đối hoàn mỹ này khá khó đối phó, chúng có thể điều khiển được rất nhiều zombie, liền vây đám Dư Khôn lại trong thành, nếu không phải do khả năng phòng ngự dị năng hệ kim của Dư Khôn mạnh, thì e rằng cả đội sẽ bị diệt sạch, nhận được tin này hắn lập tức mang theo Trình Phỉ Phỉ và Tôn Dương đi cứu Dư Khôn, lúc hắn đi cố ý che giấu một chút, thành ra tất cả mọi người đều cho rằng An Tử Lâu theo chân Cao Sóc đi tìm Dư Khôn.

Nắng nóng như lửa, hai ngày nay thời tiết rất nóng, nhiệt độ lên tới bốn mươi độ, cả thế giới như một cái lò lửa, muốn diệt sạch nhân loại đang dãy giụa cầu sinh, ngón tay sờ vào đá, lâu một chút sẽ có cảm giác bỏng rát.

Hoa dại cỏ dại ven đường suýt nữa bị mặt trời hong thành hoa cỏ khô, đâu đâu cũng có cảm giác nóng bức, phảng phất như lúc này, có một mồi lửa bốc lên thôi, thì thế giới sẽ bốc cháy, ở tình huống như thế, dị năng giả hệ băng liền khá là đắc ý, bởi vì bọn họ chỉ cần hơi tiêu tốn dị năng một chút, cả người sẽ được băng tạo cho cảm giác lành lạnh, chẳng cảm thấy nóng tí nào.

Tôn Dương le lưỡi ngồi trong xe, nóng như một con chó mất nước, dù đang ôm một khối băng lớn để hạ nhiệt trong tay, cảm giác cũng không khá hơn được là bao, mà Cao Sóc và Trình Phỉ Phỉ đều là dị năng giả hệ băng, bọn họ liền thoải mái nhiều hơn, cả người một giọt mồ hôi cũng không có, thậm chí còn có hơi lạnh bốc lên nhàn nhạt.

“Cái loại thời tiết quỷ quái này, dị năng giả hệ băng trên thế giới này đáng ra nên bị thiêu chết, sao các người lại có thể không khó chịu một chút nào như thế chứ.” Tôn Dương thở phì phò nói.

“Nếu cậu ghét chúng tôi, thì tìm bọn tôi đòi đá là cái quái gì.” Trình Phỉ Phỉ liếc nhìn Tôn Dương một cái, ngón tay chạm một cái vào khối băng Tôn Dương đang ôm, có chỗ băng đang tan ra một chút bị cô chạm vào, liền ngưng tụ lại.

Nhìn thấy đôi mắt như dao sắc lạnh kia của Trình Phỉ Phỉ, Tôn Dương liền vội vã lắc đầu nói: “Tôi chỉ nói bâng quơ thế thôi, được rồi Phỉ Phỉ, đến đây cho anh Dương tí nước đá uống nào, không thì cổ họng bốc khói mất.”

Sau khi Cao Sóc ra ngoài vẫn cứ luôn cau mày, hắn luôn cảm thấy, sau khi ra ngoài sẽ có chuyện không hay xảy ra, thậm chí, chuyện xảy ra còn rất nghiêm trọng, cảm giác của hắn lúc nào cũng chuẩn, vô số lần giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm chết người, giống như lần trước, khi Lục Cẩm Thành đâm lén hắn từ phía sau, ngày ấy hắn cũng có cái cảm giác này, dựa vào trực giác mạnh mẽ, hắn mới có thể tránh thoát vết thương trí mạng.

Giờ đây cảm giác đó lại xuất hiện một lần nữa, hắn không biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì đi gấp, chỉ có ba người bọn họ, dùng thực lực để mà nói, dù có gặp zombie cấp năm thì cũng không thành vấn đề, nếu nhắc đến dự cảm không tốt, chẳng lẽ là về Dư Khôn.

Zombie có trí tuệ đột nhiên xuất hiện, làm cho rất nhiều dị năng giả gặp nguy hiểm, thậm chí, có không ít dị năng giả bị zombie cao cấp có trí tuệ giết chết, liệu có phải Dư Khôn xảy ra chuyện rồi hay không? Nghĩ thế, lòng Cao Sóc càng ngày càng lo, chân ga bị đạp kịch nấc, phóng nhanh như gió về phía trước, nhận ra Cao Sóc không ổn, Trình Phỉ Phỉ hơi cau mày, sau đó nói: “Boss, Dư Khôn làm việc lúc nào cũng thận trọng, không xảy ra chuyện gì đâu, anh không cần phải lo.”

“Chỉ hi vọng là vậy.” Cao Sóc nói.

Tôn Dương im lặng ôm khối băng, nghe Trình Phỉ Phỉ nói, tâm trạng đang thoải mái đột nhiên trở nên nặng nề, cái tên chết tiện khốn nạn kia, không lẽ hắn xảy ra chuyện thật rồi sao, mẹ nó, tên khốn kia mới bẻ cong một thẳng nam là mình đây, liền đi tìm chết, đợi tìm được hắn rồi phải hung hăng quạt cho một trận, không, nếu tên Dư Khôn chết tiệt chết thật, mình phải đi tìm mười tám tên giai cong để mở hậu cung, tức chết hắn.

Sau mười ngày, Cao Sóc một thân một mình về căn cứ Quang Minh, thoạt nhìn uể oải vô cùng, dường như đã trải qua một trận chiến ác liệt, những người quản lí của đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ thấy hắn đều sợ đến ngây người, Ngụy Minh Dương liền vội vàng hỏi: “Anh Sóc, sao chỉ có mình anh, Khôn Tử còn có đám Phỉ Phỉ đâu?”

Cao Sóc dựa lưng vào ghế salon, cười nhạt một tiếng nói: “Bọn họ không sao cả, bọn tôi phát hiện ra một kho lương dùng cho chiến tranh ở trên đường, đám Phỉ Phỉ đi tìm vật tư, còn tôi thì gặp mấy con zombie cấp năm, bị thương một chút, cho nên về trước, bây giờ ở ngoài kia xuất hiện không ít zombie có trí khôn, bảo các anh em cẩn thận một chút, nếu ra ngoài, gặp chuyện không ổn thì nhanh chóng rút lui, tuyệt đối không được cứng đối cứng với zombie có trí khôn, không thì sẽ chịu thiệt.”

“Cái gì Anh Sóc anh bị thương? Có nặng lắm không? Để em đi tìm Tống Thành Vũ trị thương cho anh.” Ngụy Minh Dương vừa nghe Cao Sóc bị thương, liền vô cùng sốt sắng, chạy ngay đi kiếm dị năng giả hệ chữa lành là Tống Thành Vũ. Cao Sóc ngăn Ngụy Minh Dương lại, xua tay nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, gần đây zombie có biến động quá lớn, tôi về chủ yếu là sợ căn cứ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu đi làm việc của cậu đi.”

Ngụy Minh Dương chớp mắt mấy cái, luôn cảm thấy Cao Sóc hôm nay có gì đó không thích hợp, đúng rồi, chính là khí thế, khí thế này có chút không ổn cho lắm, chẳng lẽ là do bị thương, khí thế kém như vậy, hơi lạnh xung quanh người cũng ít.

Nhận ra Ngụy Minh Dương cứ nhìn chằm chằm mình, Cao Sóc hỏi lại: “Còn chuyện gì không?”

Ngụy Minh Dương liền vội vã lắc đầu, hắn cũng không thể nói thẳng, boss ơi, anh bị thương nặng thế sao lại không nói cho em biết, đừng để ý mặt mũi mà, giữa anh em tốt không cần phải giấu đâu.

Ngụy Minh Dương đi rồi, Lâm Thanh tới đưa đồ ăn nước uống, sau khi An Tử Lâu bộc lộ năng lực, đã lâu lắm rồi Lâm Thanh không lảng vảng gần Cao Sóc để tự tìm phiền phức nữa, một lòng muốn nâng cao dị năng của mình, dưới sự trợ giúp của một vài thứ mà dị năng hóa lỏng của hắn cũng đã lên đến cấp bốn, nhưng đáng tiếc có một thứ đồ tốt đã bị La Dật nhanh chân lấy trước.

Bây giờ La Dật đã là người nắm quyền một trong ba thế lực lớn nhất căn cứ, hắn lại chỉ là một dị năng giả không gian không có tiếng tăm gì, lấy lòng Tống Thành Vũ bị từ chối, cho nên, khi thấy An Tử Lâu không ở căn cứ, Lâm Thanh lập tức đi đến bên người Cao Sóc lượn vòng, hắn vẫn cho rằng, không có chuyện không đào được góc tường, chỉ có cái cuốc không nỗ lực, hơn nữa do ảnh hưởng bởi bản thân nguyên chủ, hắn cũng rất thích Cao Sóc, cho nên, trái tim kia lại bắt đầu có ý xấu.

Hắn sốt sắng nhìn Cao Sóc, mở miệng nói: “Anh Sóc, sao anh lại bị thương, tên An Tử Lâu bị làm sao vậy, chẳng phải hắn rất lợi hại sao? Sao lại để anh bị thương được?”

“Chuyện này không liên quan đến em ấy, là do tôi không cẩn thận.” Cao Sóc cầm lấy đũa, ung dung thong thả ăn cơm, Ngụy Minh Dương lo lắng cho thân thể Cao Sóc cuối cùng cũng để cho Tống Thành Vũ đến.

Cao Sóc để lộ ra miệng vết thương trên cánh tay, vết thương kia sâu đến nỗi thấy được cả xương, tuy rằng đã kết vảy ở xung quanh, mà vẫn có thể tưởng tượng được lúc đó vết thương nặng như thế nào, Tống Thành Vũ dùng dị năng trị liệu cho Cao Sóc, dị năng của hắn vẫn còn thấp, cho nên, muốn trị khỏi vết thương lớn như thế trong một lần là chuyện không thể.

Lâm Thanh nhìn vết thương kia, vẻ mặt kia còn khổ sở hơn lúc mình bị thương, trong quá trình trị liệu không ngừng nói chuyện với Cao Sóc, muốn phân tán sự chú ý của đối phương, sau khi kết thúc trị liệu, Tống Thành Vũ nhìn tay của mình, có chút là lạ à, vết thương kia hình như khép miệng hơi nhanh, chẳng lẽ dị năng của mình đang thăng cấp.

Mèo Bự đi theo cạnh Tống Thành Vũ, đang vô cùng ngoan ngoãn như mèo gặm thịt, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn Cao Sóc, bỗng nhiên lông cả người dựng lên, gào ầm một tiếng với Cao Sóc, trong miệng bắn ra một chiếc đao gió khổng lồ, Ngụy Minh Dương vội vàng chặn đao lại.

Tống Thành Vũ thấy Mèo Bự đột nhiên phát điên, vội vã vuốt ve đầu Mèo Bự, nhưng đáng tiếc không có hiệu quả gì, Mèo Bự nhe răng trừng Cao Sóc, giống như đối phương đang là một cục thịt, không cắn được một miếng thì không cam lòng, Tống Thành Vũ vội vã mang Mèo Bự đi mất.

Đêm đó, Lâm Thanh mặc một bộ quần áo tương đối hở hang, liền bôi trên người một ít chất lỏng trong suốt, sau đó đi đến phòng Cao Sóc, kiên nhẫn gõ cửa.

Cửa phòng được mở ra rất nhanh, Cao Sóc nghi ngờ nhìn Lâm Thanh hỏi: “Là cậu à, đã muộn thế này còn chuyện gì không?”

“Em nghĩ rằng trên người anh có vết thương, cho nên em tới xem thử.” Thấy Cao Sóc ăn mặc chỉnh tề, Lâm Thanh rất nghi ngờ đối phương sao muộn thế này rồi còn chưa ngủ, hắn cười nói: “Anh Sóc, đã trễ thế này sao anh còn chưa ngủ?”

“Nghĩ đến nhiều chuyện không ngủ được.” Cao Sóc đi vào trong phòng, tùy ý ngồi trên ghế salon, Lâm Thanh thấy hành động này trong mắt lóe lên tia mừng thầm, lập tức đi vào, mà còn đóng cửa lại, hắn ngồi ở một đầu khác của ghế salon, cách Cao Sóc một chút, mà thuốc ở trên người hắn vẫn có tác dụng.

Cộng thêm cơm buổi sáng Cao Sóc ăn cũng trộn cả thuốc, tác dụng cùng nhau, rất nhanh liền biến thành một loại thuốc khác, Cao Sóc đang nói chuyện trên mặt lập tức lộ ra vẻ mê man, sau đó, dưới đáy mắt lóe lên tia ẩn nhẫn, hai má lại đỏ ửng, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Lâm Thanh.

Chỉ cảm thấy trong lòng đang khao khát một cái gì, ánh mắt lướt qua da thịt Lâm Thanh lộ ở bên ngoài lưu luyến không ngừng, môi cũng liếm liếm trong vô thức, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, uống nước Lâm Thanh đưa tới theo bản năng.

Lâm Thanh cười nhàn nhạt, thuốc này có tác dụng rất thần kì, sáng sớm mai Cao Sóc tỉnh dậy sẽ chỉ cho rằng chính mình chủ động, căn bản là sẽ không đổ lên đầu mình, hơn nữa, thuốc này còn có tác dụng ám chỉ tâm lí, lần này, Cao Sóc sẽ là của mình, hắn đi từng bước từng bước đến bên Cao Sóc.

Lập tức bị Cao Sóc đè ngã lên ghế salon, quần áo vốn ít ở trên người lập tức bị xé tan, động tác của hắn rất điên cuồng, không thương hoa tiếc ngọc một chút nào, làm cho Lâm Thanh rất đau, mà trong lòng Lâm Thanh lại vô cùng vui vẻ, hắn nhìn người đàn ông đang rong ruổi trên người mình, trong mắt lóe lên nụ cười đắc ý, sau đó nói: “Nói cho em biết, anh yêu ai?”

Người trên người không có giảm động tác, trái lại càng thêm hung hăng, trong mắt lập lòe lên ánh sáng điên cuồng: “Là em là em!”

Động tác mạnh mẽ như thế làm Lâm Thanh không nhịn được mà bật ra tiếng nghẹn ngào, hắn thở hổn hển hỏi: “Em là ai?”

“Em là ai?” Người trên người lộ ra vẻ mơ hồ.

“Nhớ kỹ, em tên là Lâm Thanh, người anh yêu là Lâm Thanh.” Nói xong câu đó Lâm Thanh quên mình vùi đầu vào chuyện hắn mong ngóng từ lâu, phối hợp với người trên người từng lần từng lần một, trong bóng tối, mắt Cao Sóc hiện lên màu đỏ rực, như đang tỉnh táo, rồi lại như mơ hồ, nhưng động tác của hắn không bị dừng chút nào, hắn đem Lâm Thanh bày ra ra một tư thế rất khó, vùi mình vào.

Đêm còn rất dài…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv