Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 17: Một, hai, ba, người xương khô



Edit: Cu

“Đều ra ngoài hết cho tôi!” Cao Sóc đè lên An Tử Lâu, thấy cậu muốn giãy giụa, lập tức dùng vũ lực trấn áp, nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên đông lại, đó là cảm giác kỳ quái mà hệ “băng” có thể tạo ra, thân thể to lớn của hắn lập tức che An Tử Lâu kín mít, không nhìn thấy biểu cảm của thanh niên.

“Anh Sóc, anh làm sao vậy?” Lâm Thanh thấy động tác này của Cao Sóc đôi mắt đều đỏ lên, rưng rưng muốn khóc, cắn môi muốn đi đến, lại lập tức bị Cao Sóc quát dừng lại.

“Nói các người ra ngoài, tất cả đều nghe không hiểu phải không?” Âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị truyền tới, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều mù mờ,  bọn họ đều chưa từng thấy Cao Sóc có loại hành động kỳ quái này, tôi nhìn cậu một chút, cậu nhìn tôi một chút, lặng lẽ lùi ra ngoài hang núi.

Mới vừa ra ngoài liền nghe thấy một số âm thanh kỳ quái từ trong hang động truyền ra, giống như âm thanh có vật nặng rơi trên đất, còn có một ít tiếng rên, ngay sau đó là tiếng Cao Sóc thở dốc…

Sau đó lại nghe thấy âm thanh quát mắng của Cao Sóc: “Câm miệng, không được phát ra tiếng.”

Lâm Thanh trợn mắt chỉ vào bên trong, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Anh Sóc cùng tên An Tử Lâu kia, bọn họ có quan hệ thế nào?”

“Còn có thể có quan hệ gì, không phải boss và đàn em à.” Tôn Dương một tay nâng cằm, một bên nhìn vào trong hang, hắn nghi ngờ nói: “Anh Sóc đang làm gì đây? Làm sao âm thanh ở trong đó truyền ra kỳ quái như vậy? Còn không cho Tiểu Lâu lên tiếng.”

Dư Khôn cùng Trình Phỉ Phỉ cũng thấy rất lạ, ba người bọn họ đều biết An Tử Lâu là một bộ xương khô, thực lực còn mạnh mẽ vô cùng, đương nhiên sẽ không hiểu lầm, có điều Lâm Thanh cùng Ngụy Minh Dương không biết, một người là ghen tỵ và tức giận, một người thì phức tạp hơn, boss đi ra ngoài một chuyến trở về liền biến thành quái quái thì làm sao bây giờ? Online đợi.

Trong hang núi bỗng truyền ra tiếng quần áo bị xé rách, mạnh bạo như thế, vừa nghe là biết có người dùng sức xé ra trong nháy mắt.

Xé quần áo!!!

Mọi người giật mình, đám Tôn Dương cũng bắt đầu lộ ra biểu cảm kỳ lạ, kết hợp với âm thanh nghe được lúc trước, hơn nữa có thêm cái này, trong nháy mắt có thể tưởng tưởng ra hình ảnh không thích hợp cho trẻ em, mà ở đây thì không có một ai là trẻ vị thành niên.

“Tôi nói, kỳ thực vừa nãy tôi nghe nhầm thôi.” Tôn Dương cảm thấy, mình có thể vớt vát lại một chút.

“Cũng không thể nào tất cả chúng ta đều bị ảo giác được.” Trình Phỉ Phỉ bày ra biểu cảm cậu đã quá ngây thơ rồi, chậm rì rì nói.

Tầm nửa giờ trôi qua, Cao Sóc đi tới cửa hang, muốn từ chỗ Tôn Dương một bộ quần áo còn có túi ngủ, mặt không thay đổi quay lại hang núi, trong quá trình không nói một câu.

Chốc lát sau âm thanh của Cao Sóc truyền ra từ trong hang núi, hắn nói với mọi người: “Tất cả vào đi!”

Mấy người  tò mò bên trong xảy ra chuyện gì cơ hồ đều là chen lấn xô đẩy nhau vào, trong hang núi lung tung lộn xộn, có vết tích người xô xát, trên đất là mảnh vụn của bộ quần áo An Tử Lâu mặc vừa rồi, đi lên chút nữa nhìn, Cao Sóc ngồi trên một khối đá, bên cạnh hắn là An Tử Lâu bị bó trong túi ngủ nằm dưới đất, bao rất kín, ngay cả đầu cũng bị che đi.

Má nó, nhìn thấy cảnh tượng thế này, là người đều biết đã xảy ra chuyện gì?

“Anh Sóc!” hai mắt Lâm Thanh ngập nước, muốn nói cái gì, lại không biết nên nói thế nào, cậu ta đem nước mắt nuốt ngược lại, nỗ lực lộ ra một khuôn mặt tươi cười, “Anh Sóc, bây giờ chúng ta lập tức trở về, hay là thế nào?”

“Không, cậu và Ngụy Minh Dương về trước, giả vờ như chúng tôi còn chưa trở về, đầu tiên phải ổn định Lục Cẩm Thành, ngày mai chúng tôi sẽ về, tôi thật sự rất muốn biết, thời điểm Lục Cẩm Thành sắp ngồi lên vị trí đoàn trưởng, đột nhiên phát hiện tôi không có chết, sẽ là biểu cảm gì.” Cao Sóc nhướn lông mày nói.

Nói xong chợt phát hiện bầu không khí trong hang núi có chút quái dị, đàn em đều dùng biểu cảm kì quái nhìn hắn, Cao Sóc nghi hoặc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không!” Mọi người cùng lắc đầu một cái.

Chờ sau khi Ngụy Minh Dương cùng Lâm Thanh rời đi, ba người còn lại lập tức sục sôi, Dư Khôn chỉ vào An Tử Lâu nói: “Boss, anh không phải uống nhầm thuốc đấy chứ, bỗng nhiên nổi điên.”

“Đàn ông đích thực, thủ lĩnh, anh làm sao trấn áp được Tiểu Lâu có giá trị vũ lực còn cao hơn cả anh vậy? Cùng tụi tôi chia sẻ chứ?” Trình Phỉ Phỉ duỗi ngón cái về phía Cao Sóc, nếu trước đây bọn họ còn không tin, thì nhìn tình hình trong hang núi bây giờ, đều không thể không tin.

Tôn Dương chép miệng một cái vẻ mặt ảo tưởng về thần tượng tiêu tan nói: “Quá cầm thú, ngay cả xương khô cũng không tha.”

Mặt Cao Sóc đen đến mức có thể nhỏ ra mực nước, lạnh lùng nhìn mấy lần đàn em của mình, đã nói đến mức này, hắn còn không biết bọn họ đang nghĩ gì? Chẳng trách từng kẻ một đều có biểu cảm quái dị như vậy, một cước đạp tới, đem Tôn Dương đá bay, sau đó vỗ vỗ túi ngủ nói: “Bây giờ có thể ra rồi.”

Túi ngủ bị vén ra một góc, sau đó, một cái đầu lâu màu vàng lấp lánh từ bên trong lộ ra, liếc về phía mấy người, há miệng phát ra âm thanh kèn kẹt, cho dù không hiểu cậu nói gì, mà mọi người cũng có thể cảm nhận được cảm xúc phẫn nộ của cậu, cũng không biết cậu dùng sức thế nào.

Túi ngủ bị xé nát trong nháy mắt, biến thành một đống mảnh vụn rơi trên đất, An Tử Lâu từ trên mặt đất nhảy lên, đáng ra cậu đang rất vui vẻ, thân thể cường tráng rắn chắc đã trở lại, đáng tiếc, ngay lúc này lại xảy ra việc quái dị, vài giây sau, bộ xương khô ánh vàng rực rỡ lại biến trở về hình người, thanh niên mở to đôi mắt, đôi mắt mèo đen láy lập lòe lửa giận, không đợi cậu phát ra tiếng, ngay sau đó lại biến thành bộ xương khô,

Giống như mất đi khả năng khống chế, An Tử Lâu đổi tới đổi lui giữa hình người và xương khô, hình ảnh kia thật đáng sợ, may mắn mấy người không phải là dạng sợ lớn hãi nhỏ, bằng không đã hét lên từ sớm.

“Douma, đây là đại biến thân người xương khô nha!”

Ba người rốt cục hiểu rõ vì sao Cao Sóc hành động kỳ quái như hồi nãy, hóa ra trong lúc đang cùng Lâm Thanh nói chuyện, hắn tinh mắt phát hiện ra đầu An Tử Lâu bỗng biến thành đầu lâu, suy xét đến chuyện này càng ít người biết càng tốt, hắn quyết định thật nhanh là trực tiếp nhào tới đem An Tử Lâu chặn lại.

Chờ sau khi mọi người ra ngoài, An Tử Lâu đã hoàn toàn biến thành xương khô, cậu rất vui vẻ, muốn chạy ra ngoài ngay lập tức, Cao Sóc suýt nữa không ngăn nổi, An Tử Lâu không vui, tiện tay vung lên, kết quả đem hắn ném bay, thấy mình phạm sai lầm, An Tử Lâu mới thành thật lại.

Kết quả, không đến mấy phút liền phát hiện mình liên tục chuyển đổi giữa hình thái xương khô và loài người, trong lòng An Tử Lâu không vui liền đem quần áo xé mất, Cao Sóc đợi nửa ngày không thấy cậu khôi phục bình thường, mới có một màn kế tiếp.

Cao Sóc nghiêm túc nói với ba người: “Chuyện A Lâu là xương khô, bốn người chúng ta biết là được, coi như là anh em tốt trong đoàn cũng không được, nếu không tuyệt đối sẽ có chuyện, mọi người biết chứ?”

Ba người gật đầu, chuyện khó bề tin tưởng thế này, đương nhiên sẽ không có người đem ra nói, dù là tận thế, thì chuyện này vẫn rất kỳ quái.

Đêm nay, tất cả mọi người đều không ngủ nổi, Tôn Dương khoa trương nhất, vẫn tràn đầy phấn khởi nhìn cảnh An Tử Lâu biến thành xương khô, cũng không biết qua bao lâu, sau khi chân trời cũng trở nên trắng, cảnh tượng kỳ dị mới dừng lại.

An Tử Lâu nhìn nhìn thân thể của mình, lộ ra một nụ cười rực rỡ lên tiếng, cậu cười cười nói với bốn người: “Tôi có thể kiểm soát được tình huống này.”

“Có ý gì?” Cao Sóc hỏi.

An Tử Lâu lập tức biểu diễn, cậu đem mình biến thành xương khô, bởi vì mặc quần áo mùa hè, cánh tay cẳng chân cùng đầu lộ ra ngoài đều biến thành khung xương vàng kim lấp lánh, cậu đi mấy bước, lại biến trở lại, ánh mắt chuyển về phía Cao Sóc, cười đắc ý: “Boss, tôi có thể bản thân biến hóa, rất lợi hại đúng không.”

Trên mặt thanh niên là nụ cười hả hê, đôi mắt mèo mở to, vẻ mặt nhìn xem tôi thật lợi hại, mau khích lệ tôi, như một con mèo Ba Tư kiêu ngạo.

Cao Sóc đưa tay xoa xoa tóc trên đầu thanh niên, cảm nhận được niềm vui sướng của cậu, tâm lí khó chịu do Lục Cẩm Thành nhanh chóng biến mất không ít, “A Lâu rất lợi hại, là người lợi hại nhất tôi từng gặp.”

Trong nháy mắt trong mắt thanh niên bắn ra một luồng sáng chói mắt, như là chiếm được báu vật, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.

Vì vậy…

“Một hai ba, người xương khô!”

An Tử Lâu chạy loạn trong rừng, Tôn Dương theo phía sau, hắn hô lên câu này An Tử Lâu lập tức dừng bước, đem mình biến thân thành một hình thái, Tôn Dương quay đầu đi hai bước lại quay đầu lại, lại hô một lần, thanh niên lại biến thành xương khô lần nữa, hai người chơi đến quên trời quên đất.

Cao Sóc mắt nhìn hai tên đang chơi với nhau này lắc lắc đầu nói: “Tôi đang thắc mắc vì sao quan hệ của A Lâu và Tôn Dương tốt hơn các cậu, hóa ra là như vậy.”

“Đều là trẻ con đương nhiên có thể hấp dẫn lẫn nhau.” Dư Khôn nói.

“Cái tên Tôn Dương này, từ sau khi mười lăm tuổi thì trí thông minh cũng không có tăng lên.” Trình Phỉ Phỉ bình tĩnh cho ra kết luận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv