Nghe giọng lo lắng của Kiều Vũ Thần, hai chị em Từ Hoa lại có những phản ứng khác nhau.
Từ Long thì hiếu kì hỏi thăm Kiều Vũ Thần, “Thần ca, anh nghĩ ra biện pháp gì sao?”
Từ Hoa lại có chút tò mò nhìn người đàn ông trước mắt, phải biết rằng tuổi của Kiều Vũ Thần cũng không quá 20, trên thực tế thì Kiều Vũ Thần đã 21 tuổi rồi.
Nhưng Từ Hoa lại có chút nhìn không thấu Kiều Vũ Thần, đây là người có thể ở nơi được gọi là thiên đường zombie mà sống sót, không chỉ vậy, cuộc sống của người này còn thoải mái hơn rất nhiều so với người khác ơ bên ngoài.
Điều này khiến cho Từ Hoa rất là hiếu kì, hơn nữa Kiều Vũ Thần đối với chị em họ thực sự rất tốt, đã cho ăn, còn vì chuyện họ bị đuổi giết mà suy nghĩ, khả năng duy nhất có thể là, Từ Hoa cho rằng Kiều Vũ Thần bị thần kinh, nói toạc ra là có chút ngu, giống như em trai của cô vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Hoa không khỏi buồn cười, phải biết rằng Từ Hoa là một đại mỹ nhân, khi cười rộ lên, quả thật là “Nhất tiếu khuynh nhân thành, nhị tiếu khuynh nhân quốc”. Đẹp không gì sánh được.
Câu trả lời của Kiều Vũ Thần định nói với Từ Long đã lên tới miệng liền bị nụ cười của Từ Hoa làm cho ngừng lại. Ngơ ngác sửng sốt nhìn Từ Hoa chằm chằm.
Từ Hoa cũng cảm thấy không khí có chút không đúng, nhìn thấy cả em trai cùng Kiều Vũ Thần đang nhìn mình, mặt lập tức đỏ như quả táo, trong lòng lại lẩm bẩm: “Mình sao lại cười như vậy chứ, thật sự là xấu hổ chết người.”
Ngưng cười lại, thấy hai người vẫn còn nhìn mình, Từ Hoa cảm thấy có chút giận dỗi, nói: “Hai người còn nhìn cái gì đấy, có biện pháp gì nói mau.”
“A!”
Kiều Vũ Thần bừng tình, nhưng trong lòng lại bỏ thêm một câu: “Cô gái này, nóng giận cũng thật là xinh đẹp như vậy, đúng thật là vưu vật mà.”
Từ Long còn ngu ngốc hỏi, “Chị, chị có phải bị bệnh ngốc không?”
“Phốc xì…”
Kiều Vũ Thần không nhịn được cười, thằng em trai này cũng thật là một kẻ dở hơi, chuyện gì đến miệng của hắn cũng đều bị bóp méo.
Đôi mắt dễ thương của Từ Hoa nghiêng nhìn Kiều Vũ Thần bên cạnh, nổi đóa nói với Từ Long, “Em không nói cũng không ai bảo em câm đâu.”
Kiều Vũ Thần chỉnh lại thần sắc, nói với hai người, “Biện pháp à, tôi có một cái, chỉ có điều, kế tiếp có một chút việc cần phải hoàn thành trước. Hơn nữa, tôi còn muốn hai người đồng ý với tôi một chuyện.”
Từ Long vỗ ngực nói ra, “Thần ca, có chuyện gì anh cứ tùy tiện phân phó, em khẳng định sẽ toàn lực giúp anh.”
Đừng nhìn Từ Long mới 17 tuổi, lúc này đã có thể xem như một nam tử hán. Từ Hoa cũng không thể không gật đầu nhẹ, chỉ cần bọn họ có thê sống sót, đừng nói một việc, cho dù mười việc, tám việc bọn họ cũng sẽ đồng ý. Đây chính là gia phong của Từ gia.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cho dù các người ở chỗ này thấy được điều gì, sau khi đã rời khỏi thành Du Dương đều không thể để lộ ra. Nếu như hai người có thể đáp ứng, tôi có thể sẽ bảo vệ được hai người vượt qua cửa ải khó khăn này. Còn có thể khiến cho người truy đuổi hai người đem mạng bỏ lại nơi đây.”
Đây là suy nghĩ thật của Kiều Vũ Thần, hắn không thể cho những người kia sống sót rời khỏi đây, nếu bọn hắn có thể sống sót rời khỏi thành Du Dương, Kiều Vũ Thần sẽ không ngừng bị bên ngoài quấy rối. Thậm chí nguy hiểm tới tính mạng.
Ngay lúc hắn chưa lớn mạnh, hắn không thể để cho bất cứ việc gì ngoài ý muốn có thể phát sinh.
Từ Hoa chăm chú nhìn Kiều Vũ Thần, “Cha tôi đã từng nói, quân dùng quốc sĩ đối đãi ta, ta dùng quốc sĩ đãi quân. Đây chính là gia phong của Từ gia, chỉ cần lần này chúng tôi có thể sống sót, hai chị em tôi sau khi rời khỏi đây sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì.”
Nghe được lời này, Kiều Vũ Thần đối với Từ Hoa quả thật phải rửa mắt thêm một lần để nhìn, không chỉ vì cái gì mà gia phong Từ gia mà chính là vì chí khí của cô gái này thuyết phục.
Thật sự là, hơn hai năm sống ở tận thế, không biết cô gái trước mặt này đã trải qua những gì lại có thể tôi luyện ra loại khí chất không thua gì nam nhi, cũng thật là hiếm có.
“Tốt, vậy bây giờ…”
Kiều Vũ Thần nhìn hai chị em một cái, vốn định nói “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thanh lý chín tòa nhà ở xung quanh”
Nhưng khi nhìn thấy Từ Hoa còn mặc đồ ngủ bèn đổi giọng, “Hiện tại bây giờ hai người trước tiên thay đổi áo quần, cầm lấy trang bị.”
Từ Hoa nhìn thấy bộ đồ ngủ mình đang mặc, mặt đỏ bừng lên…đúng thật là từ sau khi tận thế đến nay cô chưa từng mặc qua loại áo quần này, lần đầu tiên mặc lại gặp phải người đàn ông trước mắt.
Thế nhưng không biết vì cái gì, trước mặt Kiều Vũ Thần, cô sẽ cảm thấy rất buông lỏng, giống như còn cảm thấy cái gọi là cảm giác an toàn vây quanh mình. Bất tri bất giác mà dung túng…
“Ừ, tôi đi thay bộ áo quần.” Từ Hoa nhỏ giọng như muỗi kêu, nhưng dưới tình huống yên tĩnh như vậy, Kiều Vũ Thần lại nghe thấy được.
“Á…” Kiều Vũ Thần ré lên một tiếng.
Từ Hoa quay đầu lại, “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Kiều Vũ Thần sờ lên đầu, “Tôi muốn hỏi, vết thương trên tay của cô có vấn đề gì không, nếu không được, mọi chuyện cứ để tôi và em trai cô đi làm là được rồi.”
Từ Hoa nhìn nhìn cánh tay của mình, cái miệng nhỏ dẫu lên, “Chút xíu này cũng không có gì, chờ tôi, rất nhanh.”
Nói xong nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Từ Long kinh ngạc nhìn Kiều Vũ Thần, từ sau khi tận thế đến nay, chị của hắn còn chưa lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ như vậy trước mặt người nào đâu. Vừa ngốc ngốc lại vừa đáng yêu.
Lúc này cho dù Từ Long có đần cũng cảm giác được có chút không đúng. Chỉ có điều hắn cũng rất ưa thích Kiều Vũ Thần, mặc dù chỉ mới gặp được thời gian ngắn.
“Nếu Thần ca có thể làm anh rể của em thì em rất hoanh nghênh nha.” Từ Long đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
Kiều Vũ Thần nghe thấy lập tức sững sờ, sau đó mặt liền đỏ lên.
“Nói cái gì đó, đồ nít ranh, nhanh đi lấy trang bị.”
Từ Long cười ngu ngu, “Anh mới là nít ranh, không biết có bao nhiêu người muốn làm anh rể của em đâu, em đều không cho.”
Nói xong Từ Long cũng đi vào một căn phòng ngủ khác.
Kiều Vũ Thần có chút ngây ngốc nhìn căn phòng ngủ mà Từ Hoa đi vào, tự nhủ: “Hôm nay mình bị làm sao vậy, cũng không phải chưa thấy qua gái đẹp, tuy nhiên đúng là cô nàng này lớn lên thật quá xinh. Hay là vì cô ấy nhìn giống như chị? Đúng, nhất định là như vậy.”
Kiều Vũ Thần kiếm cho mình một cái cớ, sau đó tranh thủ thời gian chạy tới căn phòng đối diện, hắn cũng muốn chuẩn bị một chút, ít nhất hiện tại vẫn không thể để cho hai chị em kia biết được chuyện không gian của hệ thống.
Từ không gian tìm ra một cái ba lô leo núi, một cây xà beng, gậy bóng chày, trên gậy còn dính chút máu, Kiều Vũ Thần vẫn chưa có rửa qua, sau đó lại lấy ra một con dao găm, một cây đao Khai Sơn, một cây dao chặt dưa hấu. Còn có khẩu súng ngắn cũng đem ra.
Lại lấy một đống lớn chocolate, mấy bình nước, tất cả nhét vào trong ba lô, các loại dao găm, đao Khai Sơn và dao chặt dưa hấu đều được nhét vào cái túi dài treo bên ngoài ba lô.
Chuẩn bị xong những thứ này, Kiều Vũ Thần mới quay trở lại, vừa vào đến thì hai chị em kia đã đi ra.
Từ Hoa mặc một chiếc áo thun dài bảy phần bó sát và một chiếc quần jean ôm. Trên chân vẫn mang đôi giày cũ, có vẻ nữ chủ nhân của căn nhà này dáng người cũng rất tốt, áo quần mặc lên người Từ Hoa rất vừa vặn.
Vì áo quần bó sát, hiển lộ dáng người thanh tú của Từ Hoa, phối hợp với mái tóc được cột cao gọn gàng, hiển nhiên là một đại mỹ nữ.
Khiến cho đàn ông sợ hãi chính là trên tay Từ Hoa đang cầm một khẩu MP5, bên hông nhét 7,8 hộp đạn, trên bắp chân còn buộc một con dao găm.
Còn Từ Long thì mang một cái ba lô, trong tay cầm khẩu carbine M4A1, bên hông cũng treo một loạt hộp đạn, chỉ là số lượng có ít hơn, khoảng chừng 4 hộp.
“Hửm”
Cái ót Kiều Vũ Thần giống như rịn ra mồ hôi.
“Hai người lấy được súng trường ở đâu đó, rất lợi hại.”
Từ Long cười đắc ý, “Ha ha, Thần ca, lợi hại không, đây là do chị của em giao dịch với một thương nhân ở thành Kim An có được, tốn không ít tinh hạch.”
“Tiểu Long.” Ánh mắt Từ Hoa bảo em trai không được nói lung tung.
Kiều Vũ Thần cũng không để ý như vậy, nhưng lại lấy ra cây xà beng, nói: “Súng đều cất lại thôi, tạm thời không dùng được, hơn nữa súng của hai người không có ống giảm thanh, rất dễ dẫn dụ zombie tới.”
Hai chị em nghĩ một chút, thật đúng là như vậy, Từ Hoa liền đem súng dắt sau lưng: “Vẫn nên đem theo thôi, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”
“Ừ, như vậy cũng tốt, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.” Kiều Vũ Thần tay xách xà beng, dẫn đầu đi ra ngoài.