..
Thời gian cách mạt thế còn rất ngắn, Triển Vân liền bắt tay sắp xếp mua vật tư theo nhiều danh mục lớn, hắn không giống như Tô Duệ Triết gặp thứ gì cũng thu mua từng chút, dù rằng chỉ là một cảnh sát nằm vùng nhưng gia cảnh hắn cực kỳ không tồi (a.k.a công nhà giàu lol), tiền tiết kiệm để ngân hàng cũng xấp xỉ hơn bảy con số.
Thông qua trang mạng tìm được vài hộ thương dân ở khu vực mình sống, thảo luận thông tin về giá cả sỉ lẻ, vận chuyển hàng hoá thông qua hậu cần, hắn đặt một lượng lớn nhu yếu phẩm hàng ngày, số lượng mà Triển Vân mua tính ra có thể mở được cả một siêu thị nhỏ.
Triển Vân đau lòng việc Tô Duệ Triết - a.k.a tiểu tâm can - bày hàng bán ở góc đường kiếm từng đồng bạc mà cứ phải giấu giấu diếm diếm vì dị năng, nên "ban lệnh" cấm không cho cậu ra chợ bán nữa, Tô Duệ Triết chỉ có thể kì kèo năn nỉ ỉ ôi Triển Vân bán thêm một ngày cuối cùng, mục đích để báo cho những dì gái, bác gái vốn là khách hàng thường xuyên của cậu biết hàng hoá trong nhà đã sắp hết, về sau Tô Duệ Triết sẽ không bán nữa. Đồng thời cũng bâng quơ nhắc khéo mọi người rằng có người bạn của cậu đang công tác ở cục khí tượng, vừa rồi mới thu được tin tức nói thời tiết sắp tới đây có khả năng trở nên cực kỳ bất thường, nhiệt độ sẽ tăng hơn 40 độ, nhắc mọi người cần chuẩn bị ít đồ ăn dự trữ sẵn ở nhà, sợ là đến lúc đó khí trời oi bức hầm hập đến độ không cách nào ra khỏi nhà để mua thức ăn được.
Nhóm dì gái, bác gái ấy từ đầu đã rất yêu thích thiếu niên ngoan ngoãn đáng yêu lại hiểu chuyện như Tô Duệ Triết, liên tục gật đầu tỏ vẻ nhất định sẽ mua theo lời dặn của cậu. Điều này làm tâm tình Tô Duệ Triết tốt lên rất nhiều, hy vọng lúc đó nhờ lượng đồ ăn ấy có thể đủ giúp họ chống đỡ được đến lúc quân đội phái người tới cứu...
Đến phiên Ngô Khởi cùng tiệm cơm Từ Ký, Tô Duệ Triết cũng ghé qua chào hỏi, giao cho họ đủ lượng rau dưa trái cây để cung cấp cho khách hàng tận hai ngày, sau đó viện cớ như với các bác gái ngoài chợ, hơn nữa còn đem tình trạng khí hậu cực bất ổn nói nghiêm trọng hơn một chút, để họ phải chuẩn bị thức ăn nước uống thật tốt, và nói nếu có thể hãy mua thêm một ít vật dụng hàng ngày.
Ngô Khởi cùng mẫu tử Từ gia rất coi trọng cậu bạn nhỏ Tô Duệ Triết này, quãng thời gian tiếp xúc qua họ đều biết Tô Duệ Triết là một hài tử tốt và ngoan ngoãn, khẳng định sẽ không việc gì phải lừa họ, huống hồ chi hiệu ứng nhà kính gì đó họ đã nghe qua, có chuẩn bị kĩ lưỡng một chút cũng là chuyện nên làm.
Từ Mẫn còn đặc biệt nhiệt tình lưu Tô Duệ Triết lại ăn cơm, để cậu nếm thử tay nghề của mình, ngay cả Từ Kiệt cũng xuống bếp trổ tài, khiến Tô Duệ Triết thụ sủng nhược kinh. Gia đình mẫu tử Từ họ nếu không có chút tài năng nấu nướng thì chắc hẳn không thể nào mở được tiệm cơm như bây giờ, sắc thái hương vị các món ăn đều đầy đủ, tất cả đều là đồ ăn trên bảng xếp hạng, 'nghe' hương vị liền có cảm giác dạ dày cậu đang nổi trống liên tục. Bất quá Tô Duệ Triết nhớ lại Triển Vân đang đợi ở nhà, cậu chỉ ăn đúng một chén, sau đó đứng dậy nói lời tạm biệt.
Mẫu tử Từ gia thấy cậu vội vã nên cũng không bắt ép, họ nhanh tay đóng gói vài món để Tô Duệ Triết mang về nhà ăn, thành thử ra Triển Vân cũng có cơ hội được nếm thử trù nghệ của mẫu tử họ.
Thời điểm chuyển nhà, Triển Vân tìm đến một công ty vận chuyển chuyên nghiệp, đem toàn bộ đồ đạc bên nhà ông nội của Tô Duệ Triết hết thảy đều dọn tới khu biệt thự của hắn.
Triển Vân còn thuê thêm một kho trữ hàng ở khu vực lân cận nhằm che mắt dị năng không gian của Tô Duệ Triết với mọi người, hàng hoá được chuyển vào liên tục không ngơi nghỉ chất đống thành nhiều dãy núi lớn, chờ đến lúc Tô Duệ Triết về, hắn liền lái xe chở cậu đi xem kho hàng để cậu thu hết vật tư vào không gian, đặt ở trên khoảng đất trống sau sơn cốc. Ban ngày, lúc Tô Duệ Triết ở nhà sẽ đi vào không gian tiến hành sắp xếp sửa sang lại, dựa theo chủng loại vật tư mà bày biện bố trí cho ngăn nắp, sử dụng bút đánh dấu kí hiệu riêng cho từng thứ một, miễn cho lúc cần dùng lại tìm không thấy thì khổ.
Trừ bỏ vật dụng hàng ngày dùng trong sinh hoạt, dược phẩm cũng cần phải dự trữ cho đầy đủ, Triển Vân gọi điện thoại nhờ Tống Thành Thư giúp hắn mua sắm một mớ dược phẩm thiết yếu nhất khiến cho Tống Thành Thư thực hoảng sợ, liên tục truy vấn líu luỡi Triển Vân đang tính làm gì. Đối với việc này Triển Vân chỉ yên lặng không trả lời, dặn dò ba ngày sau hãy mang những thứ trên đến biệt thự, hắn tự nhiên sẽ giải thích rõ ràng với y.
Sau đó đến chuyện sáu mươi vạn tệ kia của Trần Tuệ Trân, Triển Vân cuối cùng vẫn phải chuyển sang cho bà ta, bởi Tô Duệ Triết vẫn cứ một mực ''nhớ thương'' chuyện này, nói là muốn đem số tiền đó thanh toán một lần cho xong hết mối quan hệ giữa bọn họ, tất thảy mọi chuyện dùng sáu mươi vạn tệ mà chấm dứt. Triển Vân đối với sự cứng đầu của cậu là vô phương cứu chữa, chỉ có thể tuân lệnh chấp hành thôi.
Dòng thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày giống như đời trước, nhưng có lẽ do sự xuất hiện của một người trọng sinh là Tô Duệ Triết nên ở thời không này đã sinh ra hiệu ứng cánh bướm chập chùng, việc lẽ ra nên xảy ra lại không xảy ra, mà việc không xảy ra ở đời trước thì đời này lại xuất hiện. Ai biết được lúc cách thời điểm mạt thế còn ba ngày, Triển Vân đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Là thượng cấp gọi tới, nói có người đến cục cảnh sát kiện cáo làm loạn, chính là kiện đứa nhỏ được Triển Vân thu lưu, nên bất đắc dĩ ông mới gọi đến hỏi chút tình huống. Nguyên lai là Trần Tuệ Trân vừa nhận được khoản tiền mà Triển Vân - đại diện cho Tô Duệ Triết gửi, liền đi tố cáo với cảnh sát... Nói rằng Tô Duệ Triết đã ôm hết khoản tiền bồi thường di dời nhà và bỏ trốn, gia đình bà ta đáng ra theo luật pháp phải được phân chia số tiền là chín mươi vạn tệ mới đúng, nhưng đằng này Tô Duệ Triết chỉ đưa vỏn vẹn có sáu mươi vạn tệ, hiện tại thì trốn không thấy tung tích đâu.
Sự việc lúc bà ta đưa ra lời đề nghị, hứa chia đôi khoản tiền đền bù một trăm hai mươi vạn tệ với Tô Duệ Triết để gia đình con trai bà ta được vào sổ hộ khẩu, giờ lại nín mồm im bặt không nhắc đến một chữ; mặt khác khăng khăng, luôn mồm luôn miệng bắt cảnh sát giúp bà ta đi đòi ba mươi vạn tệ, nháo nhào khóc lóc ăn vạ đem Tô Duệ Triết mắng đến như chó, là đứa vong ơn bội nghĩa, là thua cả súc sinh, còn đòi khởi kiện Tô Duệ Triết ra toà. Bà ta làm loạn ì xèo ở cục cảnh sát méo chừa một ai, trời thì nóng như đổ lửa, nhóm cảnh sát đang trong phiên trực cũng bị bà ta bức ép chửi rủa bên tai đến mức muốn bốc hoả lên đầu rồi. Ồn ào náo loạn tin tức tới cả tầng trên, thành thử thượng cấp mới phải gọi điện Triển Vân hỏi cho ra ngọn ngành.
[Editor M: Ơ kìa kìa, bà này trở mặt như trở bàn tay nhỉ. =_=]
Triển Vân nghe xong đúng thật là bị Trần Tuệ Trân chọc tới tức ''cười''. Người đàn bà này da mặt đúng dày không biết chữ 'xấu hổ' ghi như thế nào, chưa nhắc tới trước đây khoản tiền bồi thường nhà cùng bọn họ vốn chả hề liên quan gì đến nhau, chỉ là do Tô Duệ Triết thiện lương còn nghĩ đến mối quan hệ gia đình nên cho bọn họ vào chung hộ khẩu, giờ lại lật lọng sự tình từ sáu mươi vạn tệ biến thành chín mươi vạn tệ, lúc này cảm giác của Triển Vân đối với cả nhà bọn họ chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ 'kinh tởm' cùng 'không còn nhân tính". Không chừng đây chính là kế sách hoàn hảo mà bà ta đã vạch ra từ sớm, hứa hẹn gì đó của bà ta với Tô Duệ Triết là cái thá gì, nói suông bằng miệng cho qua chuyện mà thôi, nếu chuyện này dựa trên pháp luật khởi tố ra toà thì Tô Duệ Triết phải bồi thường cho bà ta số tiền ba mươi vạn tệ là sự thật.
"Ngài hãy mặc kệ bà ta, cứ để bà ta đi cáo trạng thoả thích." Triển Vân lạnh lùng nói, "Ngài yên tâm, tôi hiểu rất rõ vấn đề."
Mạt thế buông xuống, dù cho bà ta có khởi tố đi chăng nữa, vụ án được thụ lý thì đã sao, bởi lúc đó làm gì còn cơ hội để mà mở phiên toà.
====================================
【 Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường 】
Triển Tiểu Vân: Nhìn xem đây Tiểu Triết! Anh vừa có nhà lại có xe đó~! Có phải em gả cho anh là tốt số lắm luôn không!
Tô Tiểu Triết: Nhà anh, xe anh thuộc chính phủ. →_→
Triển Tiểu Vân: Bỏ bỏ bỏ, không cho em mua nữa, đem thẻ trả cho anh!
Tô Tiểu Triết: Không được! Hồi trước anh đã nói rồi, thẻ này tuỳ ý em xài, thẻ là của emmm!
Triển Tiểu Vân: Tiểu tức phụ ngốc! Anh là muốn giúp em quản lý thẻ, đi chợ second-hand không phải là phương pháp tốt, em phải tin lão công anh đây!
Tô Tiểu Triết: Hừ! Tin anh một lần này thôi đó!
Đại bá mẫu: Cái kia... Này, còn ai để ý ta không vậy?
..