Sau một tuần, Lăng Phong đành chấp nhận một sự thật đau lòng.
Đó là, hắn vô duyên với “khí”.
Lăng Phong dĩ nhiên có thể bốc phét rằng, mình cũng cảm nhận được cái gì đó “nóng nóng” ở “đan điền”, gỡ lại chút mặt mũi của một đại ca.
Chẳng qua, không có là không có, nói láo một hai tháng, sự thật cũng sẽ phơi bày mà thôi. Lăng Phong đành ủ rũ thưà nhận sự thật. Đám huynh đệ A Quyền cũng không cười chê gì hắn lâu, chỉ nói có lẽ cơ duyên chưa tới.
Có lẽ nào giấc mộng Đấu Thánh phải bỏ?
Lăng Phong là người lạc quan. Khí coi như bỏ đi, nhưng cường thân kiện thể vẫn phải chăm chỉ hàng ngày. Hắn vẫn tiếp tục rèn thân luyện thể cùng với Mặc lão.
Nói cho cùng, chẳng phải hắn có cái “thần thức” gì đó sao, vẫn có chỗ hơn người.
Lại nói, lão đùi gà lần đó trước khi đi còn dặn dò một chuyện. Đó là cái “thần thức” của Lăng Phong, không gặp phải chuyện sinh tử, tuyệt đối không nên dùng loạn, cũng không nên nói ra cho người khác.
Lăng Phong vì vậy cũng không đề cập gi đến nó trước mặt A Quyền hay Mặc lão. Chỉ giữ trong lòng tự sướng một mình, bản thân cũng không “phế” như vậy.
...
Tiệm “trang phục” đi vào hoạt động, doanh thu của Phong Vân tơ lụa cũng tốt lên.
Lăng Vân vui vẻ ra mặt. Lăng Vân thậm chí muốn mở cửa hàng thứ hai. Đối với nàng, Lăng gia ở kinh không bị chèn ép là đã rất tốt, đây là mục đích cơ bản của nàng khi lên kinh thành.
Nhưng Lăng Phong thì thấy quá thất bại. Lợi nhuận tăng quá chậm chạp.
Đây là một hình thức kinh doanh hoàn toàn mới, thế nhưng mọi thứ không như hắn mong đợi.
Lăng Phong từ hiện đại tới. Một loại dịch vụ mang tính đột phá như tiệm của hắn, đáng lẽ phải phất lên theo cấp số nhân. Thời của hắn có những thương hiệu chỉ cần 1 tháng để nổi danh toàn thành phố, 5 năm thì nổi tiếng thế giới.
Thế nhưng, cái tiệm “trang phục” của Lăng Phong, khách khứa cũng chẳng khá hơn tiệm thịt nướng đầu phố là bao. Có chăng là ... cũng tạm.
Lăng Phong biết mình thiếu cái gì. Đó chính là hiệu ứng "bùng nổ" trong quảng cáo. Chỉ là, cổ đại không có phương tiện PR sẵn có như hiện đại. Mạng lưới khách hàng của Lăng Phong lại là con số 0.
Vấn đề không chỉ dừng ở đó.
Thời điểm mới bắt đầu, Lăng Phong cứ tự nghĩ mình là kẻ bị tách biệt, hắn muốn hét lên với thế giới "ông không giống chúng mày", "ông đến từ nơi khác". Hắn muốn khoe mẽ với người khác mình biết nhiều thứ vượt thời đại. Đây là tâm lý chung của tất cả những kẻ “xuyên không” đi.
Lăng Phong cứ nghĩ rằng người cổ đại đều như những ông già, rất bảo thủ và cầu toàn, họ sẽ không liều lĩnh thay đổi theo cách nghĩ mới. Như vậy sẽ cho Lăng Phong một khoảng thời gian để lớn mạnh, đến lúc bọn chúng nhận ra thì đã muộn.
Thế nhưng hắn sai lầm.
Ý tưởng “tiệm bán trang phục”, những tiểu tiết bán hàng, thậm chí những ý tưởng thiết kế của Lăng Phong, nhanh chóng bị copy và biến tấu.
Oái oăm là. Bởi vì bọn họ là người thời đại này, họ nắm rõ tâm lý khách hàng, cũng như phương tiện kinh doanh hơn hẳn Lăng Phong, cho nên đem ra áp dụng còn hợp lý hơn cả Lăng Phong.
Rút cục, Lăng Phong không hề trở thành cái gì người sáng chế lưu danh, mà chỉ đang giúp kẻ khác làm giàu. Hắn thành kẻ chỉ đường cho người khác chạy, còn mình đi bộ theo.
Nói lại, mấy thứ trang phục này cũng khó mà lưu danh sử sách nổi. Đời trước của Lăng Phong, người ta cũng chỉ biết váy xếp li có từ đời Minh, chứ cụ thể vào lúc nào ai thiết kế đầu tiên thì đành chịu.
Nói cho cùng, thương trường là chiến trường.
Vì cái gì mấy đại thần xuyên không khác kinh doanh dễ như vậy? Đến lượt Lăng Phong làm thì lại thất bại?
Lăng Phong quyết định dừng tất cả dự định lại. Mấy kiểu trang phục tân kỳ, đồ lót, giày cao gót gì gì đó, Lăng Phong đều ém lại hết.
Trước mắt phải tích lũy dần tiền vốn, mở rộng khách hàng, rút kinh nghiệm một cách chậm rãi. Một ngày chưa làm cho Phong Vân tơ lụa đủ lớn mạnh, thì không nên làm thêm điều gì mới cả, kẻo lại bị người ta cướp mất mà không làm gì được. Thời đại này cũng không có luật bản quyền.
Trang phục mới của tiệm, vì vậy đều ném cho Lý Minh Nguyệt và vài tên họa sĩ sáng tạo. Lăng Phong không hề hé thêm ý tưởng nào nữa.
...
Nói đến Lý Minh Nguyệt, thời gian gần đây cũng ít thấy nàng xuất hiện. Nghe Lăng Vân nói, đã sắp đến thời điểm Quốc Tử Giám nhận sinh đồ vào học, Lý Minh Nguyệt phải chuẩn bị.
Ở chỗ này, Lăng Phong là người mà chuyện người khác biết hắn không biết, chuyện người khác không biết hắn lại biết. Chỉ tiếc là chuyện hắn không biết thì nhiều gấp chục lần. Thời này cũng chả có máy tính để ngồi tự tìm hiểu kiến thức phổ thông. Hắn chỉ nhớ mang máng nữ nhân thời cổ không được học hành.
Lăng Phong liền hỏi :
- Nữ nhân mà cũng có thể vào Quốc Tử Giám sao?
Lăng Vân nhíu mày :
- Làm sao? Ngươi khinh thường nữ nhân chúng ta?
- Làm gì có, ta cảm phục các nàng còn không hết. Chỉ là hơi thắc mắc thôi.
Lăng Vân liền nói :
- Ngươi xem Minh Nguyệt đi. Nàng là con gái của quan Tư nghiệp, lại là tài nữ nổi tiếng kinh thành, có vào Quốc Tử Giám học thì có gì không hợp lý? Nghe nói các vị công chúa hoàng nữ cũng đều được học ở Quốc Tử Giám.
- Công chúa? Công chúa không lo ở trong cung hưởng thụ, bày vẽ học hành cái gì nha? Cũng không thể ra làm quan.
- Hừ, ít nói nhảm đi, lỡ vào tai ai, ngươi không bị lôi ra trị tội không thể.
Quốc Tử Giám nhà Tống giống như một trường Đại học. Điểm khác là cả nước chỉ có đúng một trường, tỉ lệ chọi siêu khủng. Ai vào được đều đặc biệt vinh hạnh. Ban đầu Quốc Tử Giám chỉ dành cho con cháu Hoàng tộc, về sau mở rộng cho quý tộc, đến hiện tại chỉ cần Tú tài đều có thể thi vào.
Quốc Tử Giám có nhiều trường, trong đó trọng yếu nhất là “Quốc Tử học”, nói đơn giản chính là học viện cao cấp chính trị, “trường Đảng”. Đặt chân được vào Quốc Tử học, coi như đã chắc một suất làm quan to.
Ngoài ra, có thể kể đến trường Võ học. Trường này đào tạo đi ra đều là cận vệ tướng quân cho triều đình. Nghe nói còn có nhiều chuyện thần bí bên trong.
Sát hạch vào Quốc Tử Giám vì vậy rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, thời nào cũng vậy, kỹ đến thế nào cũng có khe hở. Đặc biệt là trường Quốc Tử học. Trường này chủ yếu dành cho thế hệ “Thái tử Đảng”, cậu ấm của các đại quan trong triều.
Ngoại trừ Quốc Tử học và Võ học là hai trường liên quan đến chế độ quan lại. Các trường khác, để tạo điều kiện làm giàu quốc khố, thường xuyên có vài “con đường nhỏ” để đám con cháu nhà giàu cũng vào học. Lăng Hải chính là đi còn đường này.
Lăng Vân tuy biết Lăng Hải đầu đất, nhưng vì gia tộc cũng đặt không ít hy vọng vào Lăng Hải.
Lăng Phong liền cười đùa :
- Xem ra ta cũng nên thi vào Quốc Tử Giám, tiện thể xem mặt công chúa ra sao, háhá.
- Phì. Bằng vào ngươi? Nằm mơ đi.
- Hôhô, Vân tỷ, cũng chưa chắc.
Đang lúc hai tỷ đệ đang cười đùa vui vẻ thì Mặc lão đi vào, chắp tay chào Lăng Vân vội rồi hỏi :
- Công tử, không biết ngài có rảnh không?
- Mặc lão, có chuyện gì?
- Nghe nói hôm nay triều đình đem hạ nhân gia quyến một tội nhân ra bán công, lão thấy hay là đi xem một chút, biết đâu thu được gì đó.
- Vậy sao? Được!
Nói cũng đúng lúc, chẳng phải đang cần tìm nha hoàn cho Lâm Nghi Anh, và cả Tô Đóa Nhi sao?
Lăng Vân liền không vui :
- Ta thấy cái vị trí chưởng quầy này không biết là ai đang làm nữa?
- Haha, Vân tỷ, cái này là đi tìm người cho thương điếm nha, không phải việc tư.
Lăng Phong cười trừ đi ra.
- Này, ngươi có nghe không hả?
Lăng Vân dậm chân.
- Hừ, nói tới nói lui cũng vẫn là ta trông cửa tiệm, tức chết ta.
...
Lăng Phong vừa ra cửa, liền bắt gặp ... Từ Nguyên đi vào. Hai bên không thèm nhìn nhau lấy một cái.
Chỉ nghe Từ Nguyên niềm nở :
- Vân Vân, nàng có chuyện gì không vui sao? Hay lại có ai đó khiến nnàng phiền phức? Nàng cứ nói ra, ta sẽ giải quyết giúp nàng.
- Ta ...
Lăng Vân ấp úng.
Sau chuyện hôm trước, không hiểu sao nàng dần sinh khoảng cách với Từ Nguyên. Cái kẻ phiền phức đó, giống như chính là Từ Nguyên.
Lại nói, nàng có chút tình cảm với Từ Nguyên, chủ yếu là vì không có Từ Nguyên ngầm giúp đỡ, việc kinh doanh của Lăng gia ở Trường An căn bản không thể làm. Nàng không tin Từ Nguyên đứng sau, gây chuyện thị phi như hôm nọ, nhưng cũng không thể vứt hết nghi ngờ đi.
Từ Nguyên hỏi :
- Đúng rồi. Mấy ngày nữa là tiết Thanh Minh, nàng có dự định gì chưa?
Lăng Phong kỳ thực vẫn nán lại trước cửa nghe lén, không khỏi nhìn trời.
- Tiết Thanh Minh sao?
Tiết Thanh Minh tháng 4, người nhà đi tảo mộ, dọn hàn thực.
Quan trọng là, nam nữ thanh niên còn có hội đạp thanh đi chơi. Lăng Phong nhà ta hình như vẫn chả có em nào để đi cùng.
Ài!