Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 461



Chương 489

Thấy Tô Lương Mặc vẫn không có ý định di chuyển, Lục Trầm rút điện thoại ra rồi bấm số: “Xin chào, đây có phải là đồn cảnh…” Chưa kịp nói xong, anh liền bị Tô Lương Mặc giựt lấy điện thoại: “Không phải việc của cậu.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông cất lên.

Sau đó, anh cúp điện thoại mà không do dự.

Tô Lương Mặc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm tăm tối dán chặt lên Lương Tiểu Ý, hận không thể chạm vào gương mặt ấy.

Đôi mắt tham lam dừng lại trên người cô, một khắc cũng không rời, cũng không dám chớp mắt. Anh sợ rằng chỉ cần mình chớp mắt thôi, cô ngay lập tức sẽ tan biến trước mắt anh.

Lục Trầm lắc đầu bất lực … Anh ra khỏi căn nhà, đi đến chiếc ghế được sơn trắng bên ngoài căn biệt thự rồi ngồi xuống. Anh bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Tô Lương Mặc kiêu ngạo sẽ như thế nào khi bị lôi về đồn cảnh sát.

Trong căn biệt thự Lương Tiểu Ý cảm tưởng như cô bị ánh mắt nóng bỏng của Tô Lương Mặc nhìn đến cháy da cháy thịt. Mặc dù cô đã trở nên gầy hơn trước, nhưng gương mặt tròn vẫn còn hơi mũm mĩm. Chiếc mũi thanh tú nằm trên khuôn mặt bầu bĩnh ấy, rõ ràng có chút không cân đối cho lắm.

Nhưng từ ánh mắt của Tô Lương Mặc, cô có thể nhìn ra được vẻ say đắm cũng như đau khổ của anh.

“Này! Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi cho phép anh nhìn tôi à!”

Lương Tiểu Ý cười lạnh một tiếng. Cô không còn là Lương Tiểu Ý của trước kia nữa rồi: “Còn không mau cút đi? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Nếu anh còn không mau đi, cảnh sát thực sự sẽ bắt anh đi đó! Thử nghĩ mà xem, nếu như cả đất nước này đều biết rằng Tô Lương Mặc, một tổng giám đốc ngang tàn không sợ trời không sợ đất ở thành phố S, đã tự ý xông vào nhà người khác, không những vậy còn sàm sỡ phụ nữ đã có chồng để rồi bị đưa về đồn cảnh sát … Đến lúc đó, tổng giám đốc Tô thực sự sẽ nổi tiếng đó.”

Lương Tiểu Ý đã học được cách bảo vệ bản thân bằng lời nói. Năm năm này, làm một bà mẹ đơn thân thật sự không dễ dàng chút nào.

Cô đã nghĩ rằng với những lời đe dọa của mình, người đàn ông có lòng tự trọng cao như anh nhất định sẽ tức giận mà rời đi. Nhưng anh … tại sao anh vẫn không chịu rời đi?

Thật phiền phức! Thật khó chịu quá đi mà!

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Tô Lương Mặc vẫn không rời Lương Tiểu Ý dù chỉ một giây. Anh thực sự chẳng quan tâm cảnh sát có bắt mình đi hay không. Anh chỉ biết rằng, mình không thể chớp mắt, đây không phải là một giấc mơ, nhất định không thể để cô ấy biến mất khỏi thế giới của anh một lần nào nữa!

Khi Lục Trầm đang châm một điếu thuốc, tiếng xe cảnh sát bỗng vang lên từ xa vọng lại. Anh trợn tròn mắt. Cảnh sát ở khu vực này làm việc năng suất quá nha! Lục Trầm uể oải xoay người, hét vọng vào bên trong: “Này, cảnh sát sắp đến nơi rồi. Bây giờ gọi điện thoại vẫn còn kịp đó” Gọi điện thoại? Tất nhiên là gọi điện cho đồn cảnh sát lúc nấy rồi, nói với họ rằng chỉ là chuyện vặt vãnh của các cặp vợ chồng trẻ mới cưới mà thôi.

Tuy nhiên, Lục Trầm nhanh chóng loại bỏ ý tưởng này.

Cảnh sát đã đến nơi, hỏi anh một vài câu đơn giản.

Sau đó, một sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi nhìn Tô Lương Mặc đang đứng ở bên cạnh … Bộ vest của người đàn ông này khá phẳng phiu, tươm tất, thoạt nhìn có vẻ như là một người vô cùng thành công, không tâm thường một chút nào… Ai ya, nhìn chỗ nào cũng không thấy giống một kẻ đột nhập vào nhà người khác, rồi lại còn sàm sỡ phụ nữ cả?

Thật là! Ngay cả những kẻ lừa đảo cũng càng ngày càng phô trương.

“Cảnh sát Lý, anh mau đưa người này đến đồn cảnh sát.”

Nhìn màu trời bên ngoài, Lương Tiểu Ý vội vã thúc giục. Tim cô đập nhanh từng hồi. Mau đi nhanh đi mà! Tiểu Bảo bé nhỏ của cô sắp về đến nhà rồi.

“Ông Tô, mời ông đi theo chúng t iên sĩ quan Lý trẻ tuổi nói: “Căn cứ theo lời nói của người báo án, chúng tôi cần anh hợp tác với chúng tôi về đồn cảnh sát để giải quyết vụ việc”

Lục Trầm cười khúc khích … Người cảnh sát trẻ tuổi này thực sự rất can đảm nhat Ở đồn cảnh sát thành phố S, cũng không ai có lá gan to như vậy. Nhưng mà, có thể thấy Tô Lương Mặc bị đưa về đồn cảnh sát, haha … Đây là một cảnh tượng vô cùng hiếm có nha.
Chương 490

Khi Lục Trầm đang phấn khích xem trò vui, vị sỹ quan cảnh sát trẻ tuổi họ Lý đó quay sang nhìn anh rồi nói: “Cả anh nữa.

Mời anh theo chúng tôi về đồn cảnh sát để làm việc.”

Hả?

“Tôi cũng phải đi?” Lục Trầm trố mắt nhìn viên sỹ quan cảnh sát, anh cao giọng hỏi lại một cách hoài nghỉ: “Này, đồng chí cảnh sát, chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến tôi mà. Anh xem xem, như cậu kia đang đứng ở bên trong căn nhà, như vậy mới gọi là đột nhập trái phép chứ. Anh xem, từ đầu đến cuối, tôi rõ ràng chỉ dám ngồi ở trên chiếc ghế trắng ngoài sân thôi mà”

Câu nói của anh khiến Tô Lương Mặc phải quay lại nhìn…

Lục Trầm thấy thế, liên giả vờ ho … Khụ khụ khụ … Không phải là anh gặp nạn mà bỏ bạn … Chỉ là nếu phải vào tù với tội danh xâm phạm trái phép nhà riêng của người khác, lại còn sàm sỡ phụ nữ nữa … Nếu điều này bị truyền ra bên ngoài, anh còn đâu mặt mũi để đi gặp người khác?

“Hai vị, mời.” Cảnh sát Lý lạnh lùng nói.

Lương Tiểu Ý mỉm cười thỏa mãn.

Nhưng vào chính lúc này!

Tô Lương Mặc, người từ đầu đến cuối vốn im lặng không nói gì, chỉ tay về phía Lương Tiểu Ý rồi nói: “Cảnh sát, không chỉ có lời khai của chúng tôi cần được ghi lại, mà còn của nạn nhân nữa, đúng chứ?”

Ách…. Có ý gì? Lương Tiểu Ý bỗng có một linh cảm xấu.

Quả nhiên!

“Theo lý mà nói, thì đúng là như vậy.” Sĩ quan Lý quay sang Lương Tiểu Ý nói: “Vậy thì phiền cô Lương đi theo chúng tôi để lấy lời khai”

“…” Miệng của Lương Tiểu Ý bây giờ đã biến thành hình chữ “O’!

Lại còn thế nữa ư?

Không phải thế chứ!

Trong nháy mắt, Lương Tiểu Ý á khẩu, như thể ăn phải hoàng liên vậy: “Không phải, đồng chí cảnh sát … Không phải như vậy chứ. Bọn họ xâm phạm nhà riêng của tôi, tại sao tôi cũng phải đi? Người phạm lỗi là họ cơ mà, đâu phải tôi!”

“Không phải là cô Lương đã phạm lỗi, chỉ là phiền cô đến đồn cảnh sát với tư cách là người bị hại để chúng tôi có thể lấy lời khai. Đây là quy trình bắt buộc”

Lúc này, trên ban công tòa nhà số 11 thuộc khu biệt thự Đồng Hải, một cậu bé bốn năm tuổi đang dõi theo chiếc xe cảnh sát rời đi. Gương mặt nhỏ của cậu bé giống hệt Tô Lương Mặc! Đôi môi cậu mím chặt, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.

Đây là lỗi của cậu. Không ngờ rằng người đàn ông này có thể tìm ra sớm như vậy!

Cậu cố tình dụ dỗ người đàn ông này mắc câu, để ông ấy chủ động đi tìm hai mẹ con cậu. Nhưng không nghĩ rằng người đàn ông này lại có thể tìm ra nhanh đến thế! Cậu càng không thể ngờ rằng, người mẹ ngốc nghếch của cậu thực sự đã gọi cảnh sát!

Những năm qua, cậu biết rằng vì sức khỏe của mình không tốt, ngay từ khi sinh ra, cậu đã mang rất nhiều bệnh tật.

Bất cứ khi nào cậu bị cơn đau đớn dày vò, mẹ lại càng tự trách mình nhiều hơn. Mẹ hận người đàn ông đó, nhưng mẹ lại càng hận bản thân mình hơn. Bởi vì mẹ nghĩ răng chính cơ thể yếu đuối của mình mà là nguyên nhân chính khiến cho thể trạng của cậu trở nên yếu như vậy.

Mấy năm nay, mẹ cùng chú Savvy đang tìm cách sáng chế ra các loại thuốc để có thể giúp cậu thoát khỏi những cơn đau này.

Cậu biết rằng việc tự trách bản thân dường như đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng mẹ. Để có thể chữa khỏi tâm bệnh ấy, chi bằng … cần phải diệt trừ tận gốc!

Cậu muốn giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng, đã làm là làm đến cùng. Nếu không thể, thì tốt nhất là đừng có làm!
Chương 491
Và cách để mẹ giải quyết tâm bệnh của mẹ một cách nhanh gọn đó là …
Đôi mắt của cậu bé lạnh lẽo nhìn … Chỉ có thể để người đàn ông kia chịu oan ức mà thôi! Tuy nhiên, tất cả những điều này là đều là quả báo mà ông ta phải gánh lấy mà thôi!
Tại đồn cảnh sát Lương Tiểu Ý bất mãn. Ngồi đối diện cô chính là người đàn ông chết kia! Điều đáng đáng ghét hơn là đôi mắt của anh từ đầu đến cuối không rời cô dù chỉ một giây! Thật khó chịu!
“Đồng chí cảnh sát! Bọn họ mới là kẻ phạm tội, tôi chỉ là người bị hại mà thôi, tại sao tôi lại phải ngồi cùng phòng với họ?” Lương Tiểu Ý có chút không hài lòng, đứng dậy hỏi người cảnh sát trẻ tuổi đang đứng ở bên cạnh. Chuyện này sao có thể như vậy được!
“Cô Lương, hiện tại tất cả các phòng công vụ đều vô cùng bận rộn. Dạo gần đây các vụ trộm cắp, móc túi…ngày càng gia tăng. Vì vậy nên đây là căn phòng duy nhất còn trống”
Cảnh sát mỉm cười nói.
Lục Trầm ngồi bên cạnh trao cho viên cảnh sát một cái nhìn vô cùng trìu mến. Hahaha … Thật không tồi!
Khóe môi Lương Tô Mặc khẽ cong lên, đôi mắt đầy ngang ngược nhìn Lương Tiểu Ý … Cô ngốc này vẫn ngốc nghếch như ngày nào.
Trên đường đến đồn cảnh sát, anh đã nhờ Lục Trầm liên lạc, đánh tiếng với đồn cảnh sát bên này.
Lương Tiểu Ý hoàn toàn không hề hay biết, cô đã bị mắc bấy từ lúc nào không hay.
Tô Lương Mặc im lặng nhìn người phụ nữ đối diện.
“Em gầy đi”
Anh nói.
Lương Tiểu Ý khịt khịt mũi, phớt lờ câu nói của anh.
Tô Lương Mặc không quan tâm, chỉ là trên gương mặt ấy, một tia buồn bã xẹt qua trong mắt anh.
Mọi thứ đều không thể thoát khỏi đôi mắt của Lục Trầm.
Anh liền đứng dậy, liếc nhìn viên cảnh sát như ra hiệu, rồi hai người cùng bước ra ngoài.
Thấy vậy, Lương Tiểu Ý ngay lập tức hiểu ra.
Cô giận dữ nhìn chằm chăm vào Tô Lương Mặc ngang ngược đang ngồi phía đối diện: “Là anh! Là do anh đúng không!” Lương Tiểu Ý giận điên lên: “Tôi đang tự hoài nghi rằng có mỗi vấn đề này tại sao có thể giải quyết lâu đến thế, lấy lời khai cũng phải mất nhiều thời gian như vậy, lại còn để tôi cùng các anh ở chung một phòng nữa chứ! Hóa ra! Hóa ra tất cả đều là do anh động tay động chân vào.”
Đôi mắt cô ngập tràn sự căm phẫn, anh vẫn chẳng hề thay đổi! Bất kể người khác có muốn hay không, bất kể điều đó có ảnh hưởng đến người khác hay không, nhưng chỉ cần Tô Lương Mặc muốn, anh sẽ không từ bất kì một thủ đoạn nào để có được nó. Cũng giống như năm ấy, anh khiến cô cảm thấy thật ân hận, tự ngược đãi bản thân mình.
Lương Tiểu Ý đứng phắt dậy, cầm lấy túi xách, lạnh lùng đi về phía cánh cửa đang đóng!
Phải ở thêm với anh ta thêm một giây thôi cũng khiến cô cảm thấy phát tởm!
Lương Tiểu Ý vặn lấy nắm cửa, nhưng không hiểu sao dù làm cách nào cô cũng không thể mở ra.
Lửa giận xông lên tận não!
Cô nghiến răng nghiến lợi, năm chặt tay lại, rồi quay phắt lại!
Cô hằm hằm nhìn anh: “Anh Tô, anh thực sự nghĩ rằng tôi vẫn còn là Lương Tiểu Ý năm ấy ư?” Cô cười khẩy: “Anh nhầm rồi!”
Lời vừa dứt, Lương Tiểu Ý không thèm nhìn Tô Lương Mặc, tức tối lôi từ trong túi xách chiếc điện thoại di động rồi ấn một dãy số dài. Lông mày nhíu chặt lại. Anh nghĩ cô vẫn là một Lương Tiểu Ý yếu đuối, dễ bị người khác bắt nạt trước kia sao?
Thật sai lầm!
“Luật sư Mục, anh có thể đến đón tôi được không? Tôi …
Chưa kịp dứt lời, thì đôi cánh tay thon dài đã nhanh chóng giật lấy điện thoại cô.
Chương 492

Lương Tiểu Ý bực tức, nhưng cô nhanh chóng kiềm chế cơn giận của mình lại, vứt chiếc túi xách lên bàn, chậm rãi dựa vào tường khoanh tay lại cười nhạo: “Anh Tô, anh lại định kiếm chuyện với tôi đấy à?” Cô nói: “Cũng được, để tôi xem xem ai kiên nhẫn hơn ai”

Một nỗi sầu không thể nào vơi trong lòng Tô Lương Mặc.

Cô đã thay đổi.

Ánh mắt anh dừng lại trên trang phục của cô. Trời đã vào hè, nhưng Tiểu Ý vẫn mặc một chiếc váy dài đến tận mắt cá chân, tay áo dài che đi đôi cánh tay cô.

Tô Lương Mặc năm lấy cánh tay của Lương Tiểu Ý kéo về phía mình một cách dễ dàng. Lương Tiếu Ý không chút phòng bị, mất cảnh giác liền bị anh kéo bởi hành động của anh, chỉ kịp “á” lên một tiếng, toàn bộ cơ thể đều nằm trong vòng tay của Tô Lương Mặc.

Vẫn mùi hương ấy, vẫn là hương thơm quen thuộc ngày nào, nhưng … đó không còn là thứ mà cô muốn nữa rồi!

“Bỏ tôi ra!” Cô bất ngờ ngước lên, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh Tô! Anh đừng quên anh đang ở đồn cảnh sát đó! Tôi có thể kiện anh đến thân bại danh liệt đấy anh có biết không!”

“Không sao, nếu điều đó có thể khiến em nguôi giận, vậy thì kiện đi” Đôi mắt của Tô Lương Mặc đắm đuối nhìn người phụ nữ trước mặt. Ngay cả khi giận dữ cũng không thể nào che lấp đi được vẻ xinh đẹp trên gương mặt ấy. Cô ấy nhất định không biết được rằng … bản thân mình xinh đẹp đến nhường nào!

Lương Tiểu Ý sững sờ trước thái độ bình tĩnh của Tô Lương Mặc …Thật lạ! Từ khi nào mà người đàn ông này lại có thể dẻo miệng đến vậy?

Một giây sau, Tô Lương Mặc nhân lúc Lương Tiểu Ý còn đang thẫn thờ liền giữ chặt toàn bộ cơ thể cô rồi ôm chặt cô vào lòng!

Lương Tiểu Ý có thể cảm nhận rõ ràng rằng đôi bàn tay to lớn của anh đang siết chặt lấy eo cô, khiến cô bỗng sinh ra một cảm giác ảo tưởng ảo tưởng rằng, cô là tất cả đối với anh, là bảo bối quan trọng nhất của anh!

Không! Lương Tiểu Ý ngay lập tức lắc lắc đầu! … Làm gì có chuyện người đàn ông máu lạnh, tàn nhẫn này vẫn còn quan tâm đến cô cơ chứt “Anh Tô, anh ôm đủ chưa?”

Giọng điệu nhạo báng của người phụ nữ tràn đầy sự khinh bỉ khiến cơ thể của Tô Lương Mặc không khỏi run rẩy không nói nên lời.

Lương Tiểu Ý tiếp tục mỉa mai: “Anh Tô, phiền anh buông tay ra được chứ? Làm ơn cho tôi một con đường sống đi. Tôi đã từng chết một lần rồi, may mắn lắm mới thoát khỏi cái chết, điều này cũng thật không dễ dàng gì. Vì vậy nên tôi cũng không muốn trải nghiệm chuyện này lần hai lần ba nữa đâu. Anh chắc là cũng chưa từng trải qua cảm giác đấy đâu nhỉ, nên chắc hẳn sẽ không hiểu được cảm giác sợ hãi, bất lực khi cái chết cận kề nó như thế nào đâu. Vậy nên coi như tôi xin anh, làm ơn hãy buông tôi ra.

Trong giây phút ấy, mọi cảm giác đau khổ, sống không bằng chết trước kia ùa về khiến cô cảm thấy trái tim như vỡ hàng trăm mảnh. Cô hận anh. Đúng vậy, nhưng cô còn hận bản thân mình hơn vì những hành động ngu ngốc trước kia mình từng làm.

Thế nhưng, Tô Lương Mặc bỏ qua lời nói của Lương Tiểu Ý, ôm cô ngày càng chặt hơn!

Đôi mắt của Lương Tiếu Ý dần trở nên nguội lạnh!

Đủ rồi!

Cô không muốn quay lại những ngày tháng trước đó, cô cũng không muốn gặp lại con người này! Anh lại muốn lừa dối, trêu đùa cô? Một lần là quá đủ rồi, cô sẽ không bao giờ lặp lại lân thứ hail Trong lòng Lương Tiểu Ý đang khẳng định một điều rằng Tô Lương Mặc một lần nữa lại muốn bắt đầu cái gọi là trò chơi mới của mình!

“Anh Tô! Rốt cuộc anh muốn gì!”

Ánh mắt của người đàn ông tràn ngập sự hối hận: “Anh chỉ muốn ôm em lâu hơn một chút.” Anh nói. Chỉ bằng cách này, anh mới có thể cảm nhận được rằng tất cả những điều này không phải là một giấc mơ, cô thực sự đang ở đây, đang ngay trong lòng anh.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv