Hắn đến cùng là tại sao lại mềm lòng a!
Không phải biết trẻ con am hiểu nhất chính là được đà lấn tới sao?
Phó Thanh Trạch đau đầu tiếp nhận bàn chải Bạch Thiên Thiên đưa tới, nghiêm túc nói "Ra ngoài chờ anh."
"Vâng!" Bạch Thiên Thiên đạt được ước muốn vui vẻ quay người đi ra ngoài.
"Đứng yên chờ ở cửa." Phó Thanh Trạch đột nhiên bổ sung.
Bạch Thiên Thiên ngoan ngoãn đứng yên ở cửa phòng vệ sinh, đôi mắt không nháy rơi vào trên người Phó Thanh Trạch.
Thân hình Phó Thanh Trạch hiện tại miễn cưỡng cao hơn một khoảng so chậu rửa mặt, nhìn qua tấm gương, hắn vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng Bạch Thiên Thiên đang toét miệng cười, cười đến nỗi đôi mắt đều híp thành một đường.
Bất quá chỉ là giúp hắn nặn kem đánh răng mà thôi, cần phải vui vẻ như vậy sao?
Sắc mặt Phó Thanh Trạch hòa hoãn một chút, nhanh chóng rửa mặt một phen.
"Đi thôi." Phó Thanh Trạch đi ngang qua Bạch Thiên Thiên nói.
Bạch Thiên Thiên thấy Phó Thanh Trạch thế mà không có ý muốn dắt tay cô hoặc là ôm cô, không nói hai lời liền nắm chặt tay áo của hắn.
"Em sợ..." Bạch Thiên Thiên mềm mềm nói.
"Sợ cái gì?" Phó Thanh Trạch nhíu mày, không hiểu ý tứ của Bạch Thiên Thiên.
"Một mình xuống cầu thang, em sợ..."
Phó Thanh Trạch: "..."
Cô đến nhà hắn nhiều như vậy, lên xuống cầu thang không ít lần đi? Trước kia làm sao không sợ? Đúng là một tiểu lừa đảo!
Thế nhưng là...
Nghĩ đến bộ dạng qua loa của cô, Phó Thanh Trạch lại lo lắng cô thật sự ngã lộn chổng vó xuống, chỉ có thể bất đắc dĩ nắm lấy tay cô, mang theo cô xuống lầu.
Thẩm Giai vừa đem thức ăn để lên bàn dự định lên lầu gọi hai tiểu gia hỏa xuống ăn cơm, liền gặp con trai của bà mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nắm tay tiểu cô nương xuống lầu, bước chân đi muốn bao nhiêu chậm liền có bao nhiêu chậm, hai mắt nhìn chằm chằm bước chân thoáng có chút lảo đảo của Bạch Thiên Thiên.
Ách.
Bộ dạng cẩn thận từng li từng tí kia, chính bà cái người mẹ ruột này đều không có được đãi ngộ như vậy.
Thẩm Giai càng cảm thấy, con trai của bà cùng Bạch Thiên Thiên có hi vọng.
...
"Dì nhỏ của con phải đi công tác, nên hai ngày sắp tới, Oánh Oánh sẽ đến nhà chúng ta ở lại." Bốn người sau khi ngồi xuống, Thẩm Giai mới nói với Phó Thanh Trạch.
"Oánh Oánh là ai vậy?" Bạch Thiên Thiên tò mò hỏi.
"Là một chị gái nhỏ xinh đẹp." Thẩm Giai trả lời Bạch Thiên Thiên.
Phó Thanh Trạch vừa nghe thấy hai chữ "xinh đẹp" từ miệng Thẩm Giai, mí mắt ngay lập tức nhảy lên hai lần, còn tốt, Bạch Thiên Thiên không có giống như ngày đó chấp nhất hỏi Thẩm Giai cô cùng chị gái nhỏ xinh đẹp kia ai xinh đẹp hơn.
Thế nhưng...
Nháy mắt sau đó, Phó Thanh Trạch liền hận không thể đem cái ý nghĩ vừa rồi kia đánh cho vỡ nát.
Bởi vì Bạch Thiên Thiên đột nhiên liền quay đầu lại, nhìn Phó Thanh Trạch hỏi "Chị gái nhỏ kia rất xinh đẹp sao?"
Phó Thanh Trạch: "..."
"Anh trai, anh làm sao không trả lời em nha?" Bạch Thiên Thiên thoáng có chút bất mãn thúc giục Phó Thanh Trạch nói.
"Không có, em xinh đẹp nhất." Phó Thanh Trạch nghĩ đến lần trước bị vấn đề này làm cho sợ hãi, lập tức trả lời.
Bạch Thiên Thiên nghe vậy, lập tức đắc ý nở nụ cười, ngọt ngào nói "Em liền biết, trong lòng của anh trai em là xinh đẹp nhất!"
"... Ừ" Phó Thanh Trạch che giấu lương tâm gật đầu.
Nói thật, cô gái nhỏ này dáng dấp đúng thật là đáng yêu, nhưng cô chỉ là một củ cải nhỏ mà thôi, căn bản không có trong phạm vi đánh giá có xinh đẹp hay không của hắn.
Một bên khác, sau khi Thẩm Giai cùng Phó Khâm nghe được Phó Thanh Trạch trả lời, tròng mắt đều kém chút từ trong hốc mắt rớt ra.
Con của bọn họ sợ là bị mấy thứ bẩn thỉu đeo bám đi?
Hắn thế mà lại khen người khác?
Hơn nữa còn chủ động khen người ta như thế?
【Bạch Thiên Thiên: Người đàn ông của tôi, chỉ có thể khen tôi xinh đẹp, hừ! (chống nạnh)
Tác giả: Ngày mai phải ít nhất hai chương, ít hơn hai chương Bạch Thiên Thiên vĩnh viễn đuổi không kịp Phó Thanh Trạch!
Bạch Thiên Thiên:???】