“Đúng vậy, có thể cô cũng đã nghe nói đầu. Lúc trước, sau khi tôi bị người ta đẩy xuống biển, là Trương Thiên Thành không quan tâm tới sống chết mà nhảy xuống biển cứu tôi. Hai người bọn tôi suýt nữa đã chết cùng nhau rồi, gặp đại nạn
mà không chết thì chắc chắn sau này sẽ rất hòa thuận với nhau. Cũng chính là lúc đó Trương Thiên Thành cầu hôn với tôi đó”
Advertisement
Hiển nhiên là vào lúc này Trần Anh Thư sẽ không suy nghĩ nhiều được như thế, trong đầu cô ta chỉ có duy nhất hai chữ “cầu hôn”.
“Cô nói dối!”
Trần Anh Thư bỗng nhiên thét lên một tiếng chói tai, dường như cô ta không muốn chấp nhận sự thật này, cô ta tiếp tục nói: “Vũ Linh Đan, cô nói
dối. Nếu như Trương Thiên Thành cầu hôn cô vậy thì tại sao trên tay cô lại không có nhẫn chứ!”
Vũ Linh Đan giơ bàn tay lên quơ quơ trước mặt sau đó ngắm nhìn một lúc. Nhớ lại ngày đó Trương Thiên Thành suýt nữa đã ép buộc xỏ nhẫn vào tay cô. Bây giờ nhớ lại, khóe miệng của Vũ Linh Đan vẫn hơi cong lên, sau đó cô nhìn thẳng vào mắt Trần Anh Thư, nhả từng chữ một: “Đúng là Trương Thiên Thành đã cầu hôn tôi, thế nhưng đã bị tôi từ chối rồi. Có sao không?”
Lần này, Trần Anh Thư lại bật cười.
Trong mắt cô ta, Vũ Linh Đan rõ ràng chỉ đang ăn nói hồ đồ mà thôi. Trần Anh Thư cười tới nỗi không thể đứng thẳng người, cũng chẳng còn giữ lại dáng vẻ kiêu ngạo và đoan trang khi trước nữa. Cô ta cố gắng kiểm soát tâm trạng của bản thân sau đó tiếp tục nói: “Cầu hôn? Từ chối? Ha ha, Vũ Linh Đan, cô bị điên rồi à. Hay là Trương Thiên Thành bị điện?”
“Chúng tôi chẳng ai bị điên cả!”
Vũ Linh Đan lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Anh Thư: “Không phải ai cũng là kẻ đào mỏ đâu. Trương Thiên Thành ưu tú như vậy mà cũng chỉ ở dưới đáy mắt của cô mà thôi”
Trần Anh Thư hơi sững người.
Vũ Linh Đan tiếp tục nói: “Khi nãy cô vẫn luôn miệng nói tôi không thể đuổi kịp bước chân của Trương Thiên Thành, thế nhưng ít ra tôi còn dám ngang hàng ngang về với Trương Thiên Thành, cùng đứng ở một độ cao để nói chuyện tình cảm với anh ấy. Thích hợp thì ở bên nhau, không thích hợp nữa thì chia tay. Còn cô, mặc dù lần này có có thể giúp đỡ được Trương Thiên Thành trong sự nghiệp, thế nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng tự ti. Giống như bây giờ cô cảm thấy được Trương Thiên Thành có thể yêu cô, hoặc là anh ấy ở bên ai đi nữa thì đó cũng như một ân huệ và vinh quang cho người đó. Bất cứ người nào cũng phải cảm thấy mang ơn, không thể từ chối được! Trần Anh Thư, cô thua rồi, cô đã thua rồi!”
Vũ Linh Đan lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Anh Thư: “Không phải ai cũng là kẻ đào mỏ đâu. Trương Thiên Thành ưu tú như vậy mà cũng chỉ ở dưới đáy mắt của cô mà thôi”
Trần Anh Thư hơi sững người.
Vũ Linh Đan tiếp tục nói: “Khi nãy cô vẫn luôn miệng nói tôi không thể đuổi kịp bước chân của Trương Thiên Thành, thế nhưng ít ra tôi còn dám ngang hàng ngang về với Trương Thiên Thành, cùng đứng ở một độ cao để nói chuyện tình cảm với anh ấy. Thích hợp thì ở bên nhau, không thích hợp nữa thì chia tay. Còn cô, mặc dù lần này có có thể giúp đỡ được Trương Thiên Thành trong sự nghiệp, thế nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng tự ti. Giống như bây giờ cô cảm thấy được Trương Thiên Thành có thể yêu cô, hoặc là anh ấy ở bên ai đi nữa thì đó cũng như một ân huệ và vinh quang cho người đó. Bất cứ người nào cũng phải cảm thấy mang ơn, không thể từ chối được! Trần Anh Thư, cô thua rồi, cô đã thua rồi!”
“Tôi thua sao?”
Trần Anh Thư ngẩn người, nụ cười trên khóe miệng cô ta cũng dần tắt ngúm khi Vũ Linh Đan nói xong.
Những lời nói của Vũ Linh Đan đã khiến cho cô ta cảm thấy kinh nhạc không ít. Đúng là cô ta luôn cảm thấy Trương Thiên Thành vô cùng tài giỏi, thậm chí đứng ở bên cạnh anh thôi cũng đã đủ để cảm thấy hài lòng thỏa dạ rồi.
Thế mà Vũ Linh Đan lại có thể từ chối Trương Thiên Thành, hơn nữa lại còn nói tình cảm giữa Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành cũng không phải là thứ tình cảm bình thường. Bây giờ Trần Anh Thư cũng không biết là Vũ Linh Đan bị điện hay là do trái tim của Vũ Linh Đan mạnh mẽ như vậy nữa.
“Đương nhiên tôi cũng chẳng phải là người thắng cuộc. Trương Thiên Thành đúng là đã cầu hôn tôi, mà tôi cũng đã từ chối anh ấy rồi. Bây giờ tôi và Trương Thiên Thành chẳng có bất kỳ quan
hệ nào với nhau cả, phiền cô sau này đừng có tới làm phiền tôi nữa, bởi vì tôi không chắc lúc đó tôi có đánh lại có hay không đâu.”
Vũ Linh Đan nói xong liền đi lướt qua người Trần Anh Thư rồi bỏ đi thẳng. Nhưng mà lúc gần ra tới cửa thì Vũ Linh Đan đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Trần Anh Thư: “Chuyện bỏ đứa bé lúc trước đúng là tôi vô cùng oán hận Trương Thiên Thành, nhưng mà bây giờ nghĩ lại ít nhất lúc đó Trương Thiên Thành cũng có chút tình cảm với tôi, hoặc là đó là một loại chịu trách nhiệm”