Trương Thiên Thành cau mày, trong mắt tràn ngập vẻ không hài lòng. Người phụ nữ này lén lút trở về đã không thông báo cho anh biết thì thôi
thế mà lại còn lén lút đi cùng với Lương Học Đông nữa chứ. Lẽ nào những lời nói trước kia đều bỏ đi hết hay sao.
Vũ Linh Đan không nhìn Trương Thiên Thành, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, cô đáp: “Vừa mới trở về không lâu. Cảm ơn Tổng giám đốc Trường đã quan tâm”
Advertisement
"Ho!"
Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng, anh cũng nhìn ra Vũ Linh Đan muốn vạch rõ mối quan hệ với anh. Mặc kệ có những ai ở đó, anh lập tức lên tiếng đáp lại: “Vậy mạng của cô Vũ cũng lớn. thật đó. Thời gian trôi qua lâu như thế rồi mà cô vẫn còn có thể sống sót quay trở về”
Trần Anh Thư vô cùng kinh ngạc.
Cô ta đã sớm nghe nói lúc trước Trương Thiên Thành nhảy xuống biển là vì để cứu một người phụ nữ, mà người đó chính xác là vợ cũ của anh. Thế nhưng sau này thấy có mỗi mình Trường Thiên Thành quay trở về, cộng thêm anh cũng
không nhắc gì tới chuyện này nên cô ta tưởng rằng đó chỉ là tin vịt.
Bây giờ nhìn thấy Vũ Linh Đan, mặc dù trông cô ta rất bình thường thế nhưng lại cho đàn ông cảm giác muốn bảo vệ và che chở. Bây Trần Anh Thư đã tin những lời đồn đó là thật rồi.
“Xin chào cô Vũ”.
Trần Anh Thư lên tiếng chào hỏi.
“Tổng giám đốc Lương, chúng ta quay về bàn ăn cơm tiếp đi. Cũng không nên làm phiền người khác nữa đâu.”
Vũ Linh Đan không thèm để ý tới Trần Anh Thư, cô lập tức quay sang nói với Lương Học Đông.
“Cũng được, vậy chúng ta đi ăn cơm trước”
Lương Học Đông cười cười, anh ta liên tục gật đầu. Bây giờ anh ta đã đạt được mục đích vì thế nên đồng ý rút lui.
Trương Thiên Thành đã ngồi xuống từ sớm,
cũng không thèm nhìn Vũ Linh Đan rời đi. Thế nhưng Trần Anh Thư vẫn luôn cảm thấy không khí của bữa cơm rất khác với khi nãy.
“Đó là vợ cũ của anh à”
Trần Anh Thư dè dặt lên tiếng hỏi.
“Ừm”.
Trương Thiên Thành cũng không phủ nhận. Anh cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Trần Anh Thư cười cười, cô ta trêu ghẹo nói: “Cũng khá xinh đẹp mà, nhìn thấy cô ấy đi cùng người đàn ông khác nên không vui à?”
Ánh mắt của Trương Thiên Thành đột nhiên trở nên sắc bén, anh trừng mắt nhìn Trần Anh Thư một cái, nụ cười cứng ngắc trên gương mặt. Sau đó cô ta mới nhận ra được trò đùa này đối với Trương Thiên Thành mà nói khá là nghiêm trọng.
Trần Anh Thư vẫn thoải mái nói chuyện, cô ta nhanh chóng đổi sang chủ đề khác, tiếp tục hỏi anh: “Nếu như hạnh mục không có vấn đề gì thì
em định sẽ lấy danh nghĩa của SHINE để mở một buổi họp báo, cũng coi như ký hợp đồng luôn.
Trương Thiên Thành gật gật đầu, toàn bộ quá trình đều không có ý kiến gì cả.
Hơn một tuần, Trương Thiên Thành cũng đã tìm hiểu được kha khá về dự án này rồi. Cũng chính vì như thế nên anh mới càng thấy rằng dự án này nhất định phải nằm trong tay anh.
Trong khoảng thời gian này, những tin đồn bên ngoài Trương Thiên Thành đã nghe không ít, thế nhưng lần này tất cả chỉ tạm thời là...
“Đi thôi.”
Ăn cơm chưa đến nửa tiếng, ngay cả đồ ăn cũng chưa mang lên hết Trương Thiên Thành đã đứng dậy chuẩn bị rời đi. Động tĩnh của bên này đã truyền tới bàn của Lương Học Đông, khiến anh ta không khỏi đưa mắt nhìn sang.