Linh Đan vừa nghe đến chuyện nhẫn bị ném, có chút ngạc nhiên.
Bảo Thái cũng vừa ý thức được việc vì bức xúc quá mà anh đã đem chuyện “không dám mở miệng” nói ra toàn bộ. Mà lời vừa nói ra thì lại khiến bản thân lo lắng và có chút bực tức.
Việc Trương Thiên Thành cứu mình, Bảo Thái đã sớm nghe mẹ nói qua, nhưng so sánh với sự sỉ nhục quá lớn mà anh ta mang tới cho anh, thì Bảo Thái không thấy một lý do nào có thể làm mình cảm kích mà tha thứ cho Thiên Thành,
“Đúng vậy, anh đã ném đi đấy”
Bảo Thái lẩm bẩm.
Linh Đan sững sờ, đứng im tại chỗ không nói gì, cô nhớ rõ lúc ấy Bảo Thái vội vàng nhảy xuống, lao vào phía dòng người đông đúc để tìm kiếm chiếc nhẫn, sau đó cô nhìn thấy Bảo Thái nắm chặt tay, nên cứ đinh ninh rằng Bảo Thái đã tìm được nhẫn.
Nhưng hiện tại anh đã nói như vậy...
“Thật sự xin lỗi, Linh Đan, không phải anh cố ý, anh cũng không ngờ là sẽ xảy ra sự cố như vậy?
Bảo Thái cứ nghĩ là sau khi nghe thì Linh Đan sẽ tức giận, nên vội vàng xin lỗi cô, nhưng khi nhìn sang thấy Linh Đan chỉ lạnh lùng lắc đầu, Bảo Thái thật sự ngạc nhiên.
Anh cảm thấy mồm miệng khô hết cả, đứng bên cạnh cô mà không thấy cô có động tĩnh gì, nhưng anh vẫn đang chờ câu trả lời của cô, anh chưa thể từ bỏ ý định của mình: “Cho dù không có nhẫn, thì Linh Đan vẫn nguyện ý gả cho anh đúng không?”
Linh Đan không nói gì, sắc mặt cô có chút nặng nề.
“Linh Đan”
Bảo Thái lại tiến lên thêm một bước, kéo tay Linh Đan lại, đáy mắt tràn đầy khát vọng: “Hiện tại, không có kẻ nào quấy rầy chúng ta, tuy rằng bây giờ trên tay anh không có nhẫn, nhưng anh thề, anh nhất định sẽ mang lại cho em một hôn lễ tuyệt vời nhất”
Linh Đan vẫn không nói gì, nhìn sang đôi mắt đang đỏ hoe của Bảo Thái.
Cô phát hiện ra, mình đã khó có thể đối mặt với Bảo Thái được nữa rồi.
“Bảo Thái, điều này không phải thứ anh có thể nói dễ dàng như vậy...”
“Còn vấn đề gì cơ chứ, thậm chí anh còn biết, em vì trốn tránh Thiên Thành nên mới ở bên anh, cho dù Thiên Thành đã làm những việc như vậy thì anh đều không để ý, Linh Đan, anh đã như vậy mà em thấy anh còn chưa đủ yêu em sao?”