Phan Bảo Thái cười ha ha: "Tổng giám đốc Thành đợi hai ngày nữa hẵng nói lời này.”
“Nhưng đáng tiếc đến lúc đó rất tôi không nhận được có thể điện thoại của cậu rồi, dù sao thì một người đã rớt đài chỉ giống như đánh một con chó rơi xuống nước mà thôi. Đến khi đó cuộc sống sau này của Tổng giám đốc Thành sẽ không tốt lắm đâu.”
Đương nhiên sau đó Trương Thiên Thành cũng sẽ mất đi sức cạnh tranh.
Trương Thiên Thành không để bụng, lười phí lời nói chuyện tầm phào với Phan Bảo Thái nên mắng thẳng một câu: “Nói xong thì tôi cúp máy đây, đừng gọi điện nữa, phiền chết đi được.”
"Pin vẫn còn hơn một nửa"
Lần này, Trương Thiên Thành dứt khoát tắt điện thoại, sau đó xóa lịch sử cuộc gọi của Phan Bảo Thái.
Anh liếc mắt nhìn hướng cửa rồi thông báo cho Trần Đức Bảo đang canh gác dưới lầu bằng điện thoại di động, hôm nay ngay cả một con muỗi cũng đừng mơ lọt vào được.
Sau khi Vũ Linh Đan tắm xong thì thấy Trương Thiên Thành vẫn còn ở đó nên không khỏi chau mày, lẽ nào anh lại định qua đêm ở đây sao?
Vũ Linh Đan cầm điện thoại lên, phát hiện điện thoại đã tắt thì lầm bầm vài câu: "Không phải lúc nãy vẫn còn pin sao? Sao lại tắt mất rồi?" . Chap mới luôn có tại || TRUMtгuy en. M E ||
Trương Thiên Thành không nói lời nào mà chỉ đi theo Vũ Linh Đan vào phòng ngủ, Vũ Linh Đan quay đầu lại nhìn anh chằm chằm.
Trương Thiên Thành sờ mũi: "Ừm... cô nên sạc điện thoại trước đi"
"Pin vẫn còn hơn một nửa"
Vũ Linh Đan chưa kịp nói xong, Trương Thiên Thành đã trực tiếp giành lấy điện thoại, sau đó sốt ruột nói: "Không biết điện thoại cần sạc thường xuyên sao?”
Đúng lúc có một cuộc gọi đến, Trương Thiên Thành chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng cúp máy, sau đó chặn số.
Vũ Linh Đan vẫn còn đang bàng hoàng nên không để ý đến những cử động nhỏ của Trương Thiên Thành, sau khi thấy anh cắm sạc điện thoại xong rồi thì Vũ Linh Đan hỏi: "Vậy giờ anh có thể đi được chưa, Tổng giám đốc Thành?"
"Tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng khách"
Trương Thiên Thành nói.
"Tại sao?"