Đáy lòng Vũ Linh Đan thầm suy nghĩ, vì sao Lê Tuyết Cầm phải lừa gạt Phan Bảo Thái.
“Linh Đan?”
Thấy Vũ Linh Đan ngẩn người, Phan Báo Thái khẽ kêu một tiếng.
Vũ Linh Đan nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt Phan Bảo Thái thì không đành lòng nói cho anh ta biết chân tướng. Vì thế, cô đành phải cười cười, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường rồi nói: “Vậy sao? Chỉ là em vẫn cảm thấy chờ đến khi bệnh của bố anh tốt lại thì đi cũng không muộn mà”
Phan Bảo Thái suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý.
Sau đó, anh ta không hề do dự mà gật đầu nói: “Vậy được rồi, chờ đến khi bố xuất hiện thì chúng ta sẽ đến đó. Em yên tâm đi, chỉ cần mẹ anh buông tha thì bên phía bố không có vấn đề gì cả.”
Vũ Linh Đan cố gắng trấn tĩnh cười khẽ, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi nghi ngờ Lê Tuyết Cầm có dụng ý khác.
Cả quãng đường đi không nói lời nào, Phan Bảo Thái lại thỉnh thoảng len lén quan sát Vũ Linh Đan, trong lòng có chút chuyện nhưng không thể thốt nối thành lời.
Vũ Linh Đan nhìn thấy, tuy nhiên cô lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu như bình thường, Vũ Linh Đan nhất định sẽ truy hỏi nhưng bây giờ cô lại khá chột dạ.
Nếu như nói hôm qua Trương Thiên Thành qua đêm ở nhà mình mà không hề phát sinh chuyện gì cả thì có lẽ người đàn ông nào cũng sẽ không tin.
Cũng may Phan Bảo Thái có chừng mực, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, điều này khiến Vũ Linh Đan lén thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là Vũ Linh Đan không ngờ vừa mới trở lại công ty đã đụng phải Trương Đức Phú.
Cô cảm thấy hơi lúng túng nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ trấn định cười với cậu ta một tiếng, tuy nhiên cô lại phát hiện vẻ mặt tươi cười sáng lạn của cậu ta trước kia đã biến mất.
Tâm trạng Vũ Linh Đan hơi thấp thỏm, nụ cười khẽ cứng lại, lo lắng hỏi một câu.
Trương Đức Phú không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Đan, đáy mắt hằn lên tia máu trông vô cùng đáng Sợ.
Khóe miệng Vũ Linh Đan hơi co giật, cô nhìn xung quanh thấy đã có nhiều người hơn thì bèn nói: “Vậy tôi đi làm trước nhé, sắp trễ giờ rồi”
“Linh Đan”