Cuối cùng Trương Thiên Thành cũng nản lòng và thỏa hiệp, dường như bí mật hít một hơi thật sầu rồi nói: "Không phải cô muốn đi bệnh viện sao? Tôi đi cùng với cô." "Không cần đâu."
Vũ Linh Đan có chút xấu hổ, thuận thế vuốt tóc ra sau tại mà không nhìn Trương Thiên Thành.
Kết quả là Trương Thiên Thành dường như đã đoán được ý của Vũ Linh Đan, và tự mình giải thích: "Cô yên tâm, tôi sẽ đợi cô ở ngoài cửa và tôi sẽ không làm phiền cô đâu" "Không phải như vậy."
Thấy Trương Thiên Thành đã hiểu sai ý của mình, Vũ Linh Đan nhất thời không biết giải thích thế nào, đành phải đồng ý để Trương Thiên Thành đưa cô đi.
Dọc đường đi không ai nói với ai câu nào cả.
Trương Thiên Thành cũng đã biết Phan Bảo Thái ở bệnh viện nào nên cũng không hỏi Vũ Linh Đan câu nào. Cô đứng dưới lầu rồi gọi điện thoại hỏi anh ta thế nào rồi.
Phan Bảo Thái vô cùng xúc động khi Vũ Linh Đan gọi điện tới, anh ta liên tục nói không cần phải như vậy, nhưng lại hướng ánh mắt mong chờ xuống dưới lầu: "Linh Đan, em đang ở đâu?"
"Em đã ở dưới lầu rồi, lập tức lên thôi"
Vũ Linh Đan mỉm cười.
Gió thổi tung mái tóc của Vũ Linh Đan, làm lộ ra vầng trán đầy đặn và thanh tú của cô, Trương Thiên Thành ở trong xe nhìn thấy dáng vẻ thoải mái ung dung của Vũ Linh Đan, trong lòng bỗng đặc biệt khó chịu.
"Phan Bảo Thái, em và tổng giám đốc Thiên Thành đến thăm anh."
Vốn chỉ là một buổi gặp mặt giữa những người bạn, nhưng ngay khi Vũ Linh Đan nói một câu, cô đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Quả nhiên Phan Bảo Thái cố gắng nở một nụ cười, nhưng không có nhiều cảm xúc.
Trương Thiên Thành vẫn còn đang do dự không biết có nên vào ra oai với Phan Bảo Thái hay không. Bây giờ Phan Bảo Thái đã nhìn thấy mối quan hệ của mình với Vũ Linh Đan, vì thế anh không cần phải đi vào nữa.
Sau đó, Vũ Linh Đan nghe thấy những lời lẽ không chút khách khí, thậm chí là khó chịu của Trương Thiên Thành, anh nói thẳng với Vũ Linh Đan trước mặt Phan Bảo Thái: “Tôi tới cùng cô mà, tôi sẽ đợi ở cổng."
"Được... được."