Vũ Linh Đan quá căng thẳng, suýt chút nữa cô đã không giữ được miệng.
Không nghĩ tới Trương Thiên Thành lại xụ mặt hỏi: "Nếu cái
gi?" Vũ Linh Đan muốn nói rằng nếu bàn tay của anh bị tàn tật do chuyện này hoặc có để lại di chứng thì cô sẽ áy náy đến mức muốn đi tự sát mất, vì vậy anh nên nhanh chóng đến bệnh viện để điều trị.
"Không có chuyện gì, chúng ta đến bệnh viện trước đi."
Vũ Linh Đan không dám nhìn vào mắt Trương Thiên Thành, cô cúi đầu muốn Trương Thiên Thành nhường lại vị trí lái xe cho mình. Kết quả là Trương Thiên Thành lại đạp ga, một tay giữ vô lăng điều khiển xe chạy đi.
Trong xe, cả đường đi không ai nói chuyện cả.
Cuối cùng hai người họ vẫn đến bệnh viện.
Vũ Linh Đan thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trước tiên Trương Thiên Thành lại đưa Vũ Linh Đan đi kiểm tra vết thương trước, sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì lớn thì anh mới biến mất một lúc, không lâu sau tay anh cũng quấn một vòng bằng gạc.
Vũ Linh Đan không thành thật nằm yên trong phòng bệnh, sau khi hỏi những người xung quanh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Trương Thiên Thành ở một phòng bệnh nào đó.
Lúc này Trương Thiên Thành đang nghịch lớp băng gạc trên tay mình, không ngẩng đầu lên mà hỏi cô: “Sao thế, đồ ngốc vẫn muốn đứng ở cửa à?”
Đây không phải là lần đầu tiên Trương Thiên Thành mắng Vũ Linh Đan, cô hơi ấm ức, đi vào thấp giọng nói: “Xin lỗi anh, tôi đã làm liên lụy đến anh rồi, hợp đồng đó...”.
Cô vẫn lo lắng về công việc của Trương Thiên Thành.
“Yên tâm đi, tôi còn chẳng để mấy thứ cỏn con này vào mắt
đâu.”
Trương Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên. chút u ám rồi nói: “Chuyện này không thể cho qua như vậy được, chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ vì cô mà thỏa hiệp ư?”
Vũ Linh Đan hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.
Cô thực sự nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, nghe giọng điệu khinh thường của Trương Thiên Thành, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất là cô đã không làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
“Vẫn nên nói đến cổ đi”
Trương Thiên Thành nói xong, đột nhiên đưa tay ra kéo Vũ Linh Đan vào lòng.
Vũ Linh Đan sợ tới mức lập tức trở nên căng thẳng, nhưng cô buộc phải ngồi yên trên cặp đùi rắn chắc của Trương Thiên Thành, còn hai tay anh lại tạo thành một vòng ôm trên eo cô, ôm chặt Vũ Linh Đan trong lòng.
Lời Vũ Linh Đan chưa nói hết đã được Trương Thiên Thành giúp cô nói ra.
Trong phút chốc, mặt Vũ Linh Đan đỏ bừng như ánh hoàng hôn, cô vùi cả đầu mình vào trong lòng Trương Thiên Thành, Trong đầu cô như có tiếng ong ong, mặc dù cô muốn phản bác lại nhưng lúc này trông cô rất xanh xao và yếu ớt.
“Lúc đó, lúc đó tôi... vì tình hình rất gấp nên... thực ra là có chút hiểu lầm."
Vũ Linh Đan hoàn toàn không biết mình đang nói gì.
Đột nhiên, gương mặt Trương Thiên Thành hiện lên chút phức tạp, cúi xuống cắn lấy môi cô, chặn hết những lời còn lại của cô vào trong miệng.
Mắt Vũ Linh Đan lập tức mở to, lúc cảm nhận được sự ấm nóng trên khóe môi mình, cô mới biết đây không phải là mơ.