“Người phụ nữ này, trong đầu đang suy nghĩ gì thế không biết, muốn lợi dụng mình à?”
Trương Thiên Thành bị suy nghĩ của Vũ Linh Đan làm phát cáu, tức giận mắng một câu. “Két” một tiếng, bên trong phòng tắm đã có động tĩnh.
Theo bản năng, Trương Thiên Thành nhét quyển nhật ký vào trong ngực, hơn nữa còn vô cùng bình tĩnh mà đứng dậy.
Vũ Linh Đan đi ra, nhìn thấy Trương Thiên Thành rảnh rỗi đứng một bên thì cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Có lẽ đã nhìn thấy nhật ký của Vũ Linh Đan, vì thế trong lòng Trương Thiên Thành cũng có chút áy náy. Vừa rồi, động tác nhét quyển nhật ký vào ngực là hoàn toàn phản ứng theo bản năng, bây giờ anh lại không thể trả quyển nhật ký trở về ngay trước mặt Vũ Linh Đan.
“Cô đi tìm Vũ Phong Toàn làm gì thế? Mới hai người trước còn làm ầm ĩ, bây giờ lại chính miệng thừa nhận mình càn quấy
à?"
Trương Thiên Thành bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
“Vấn đề này, trước khi tôi đi tìm Vũ Phong Toàn cũng đã từng nghĩ rồi nhưng mà tôi vẫn đi thì chứng tỏ đã không còn đường lui nữa, đây là lựa chọn duy nhất của tôi”
Vũ Linh Đan dùng khăn lau tóc, lạnh lùng bình tĩnh nói.
"Ha ha."
Trương Thiên Thành cười nhạt.
Đương nhiên Vũ Linh Đan hiểu ý, cô đã từng xem Trương Thiên Thành là đường lui của mình nên mới gọi điện cho anh.
Bây giờ cô càng vui mừng hơn vì cú điện thoại kia mình không gọi đi.
“Lập tức chấm dứt hợp tác với Vũ Phong Toàn đi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý”
“Anh xem, tôi quên mất. Tự chà đạp mình như vậy chẳng phải cũng mắng cả tổng giám đốc Thành luôn rồi sao, khó trách tổng giám đốc Thành lại tức giận như vậy.”