“Tôi thấy là ông muốn làm hòa với Vũ Linh Đan, dựa vào cổ ta để giữ địa vị của ông ở Bạch Đằng thôi.” Bóp!
Cái tát của Vũ Phong Toàn đánh thẳng lên mặt Nguyễn Kim
Thanh. Phòng khách vốn đang rất ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng khóc thút thít của Vũ Hải Yến cũng vì kinh ngạc mà ngừng lại, cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm Vũ Phong Toàn.
Đầu tiên Nguyễn Kim Thanh sửng sốt hai giây, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt không thể ngờ được nhìn Vũ Phong Toàn.
Không ngờ bà ta vừa mới bị đánh.
“Vũ Phong Toàn, ông dám đánh tôi sao?”
Vũ Phong Toàn nhìn bàn tay của mình, đến bản thân ông ta cũng không ngờ là mình lại tát thật. Bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi, Vũ Phong Toàn lập tức xụ mặt, tức giận nói: “Bản thân bà đã làm ra chuyện gì trong lòng còn không rõ sao, đến giờ còn không biết xấu hổ mà ầm ỹ lên”
"Tôi làm gì, tôi đã làm gì? Vũ Phong Toàn, hôm nay ông phải nói cho rõ, nếu ông muốn lấp liếm cho qua thì tôi cũng không còn trông chờ gì vào ông nữa. Mấy năm qua cho dù tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, mấy năm qua là ai chăm sóc ông, là ai không quản ngày đêm túc trực chăm sóc khi ông lâm bệnh.”
Nguyễn Kim Thanh bắt đầu điên cuồng, mỗi một câu một chữ đều hùng hổ dọa người.
Vũ Phong Toàn rất muốn nói những chuyện này chỉ là chuyện mà một người vợ nên làm, nếu đổi lại là ai thì cũng đều như vậy thôi.
Tuy là Vũ Linh Đan đã lùi lại hai bước, nhưng vẫn bị Nguyễn Kim Thanh điên cuồng ép đến góc tường.
“Có, chính cô đã hại cả nhà tôi, bây giờ còn dám thong dong lên mặt với tôi, tôi sẽ không để cho cô kiêu ngạo như vậy đâu.”
Nguyễn Kim Thanh hùng hổ, sức nặng cả người gần như đều đè trên người Vũ Linh Đan, sau đó Vũ Phong Toàn cũng tới, đứng phía sau kéo Nguyễn Kim Thanh lại, không để bà ta áp đảo Vũ Linh Đan.