Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Vũ Linh Đan bước rất chậm, cô thầm đếm từng bước một. Khi đếm đến bước thứ ba, phía sau rốt cuộc cũng vang lên giọng nói cực kỳ không vui của Trương Thiên Thành:
“Năm phần trăm thì năm phần trăm, có điều cô phải cam đoan có được sự đồng ý của bà Roland."
“Thỏa thuận”
Vũ Linh Đan sung sướng quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ. Trương Thiên Thành nhìn thấy dáng vẻ này của cô cũng ngây người ra, cặp mắt trong suốt kia giống như mấy con chim con đang chuyển động, cảm xúc thay đổi, nhanh nhẹn phi thường.
Vũ Linh Đan trước đây chưa bao giờ như thế này cả.
Vũ Linh Đan cũng cho rằng Trương Thiên Thành nhất định sẽ không cự tuyệt, lúc này mới sảng khoái gật đầu với Trương Thiên Thành với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Cô vui vẻ ngẩng cao đầu nói với Trương Thiên Thành: “Vậy anh đi trước dẫn đường đi”.
Trương Thiên Thành nghẹn một ngụm tức ở trong cổ họng, cứ cảm thấy bản thân bị người phụ nữ trước mặt này hãm hại. Anh không thể hiện một vẻ mặt dễ chịu gì, đút tay vào túi quần sải nhanh bước về phía sảnh tiệc.
Có việc chính phải làm, Vũ Linh Đan cũng không quan tâm đến vẻ mặt của anh dành cho cô. Cô theo sau Trương Thiên Thành đi vào, nhất thời tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều dồn tới đây.
“Đó không phải là Vũ Linh Đan sao, không phải là ly hôn với tổng giám đốc Thành rồi sao, tại sao lại cùng nhau tới đây?”
Phụ nữ trên đời này đều thích bàn chuyện bát quái, lập tức có mấy nhóm chụm đầu nhau bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Không phải chứ. Tôi nghe nói có người đang sắp xếp đối tượng để giới thiệu cho tổng giám đốc Thành. Vũ Linh Đan này đúng thật là không tự mình biết mình một chút, mấy người xem cô ta ăn mặc kìa, đúng là không xinh đẹp bằng phục vụ ở đây”
Một người phụ nữ trẻ tuổi hơn một chút bĩu môi nói, trên khuôn mặt quý phái đó toàn là sự khinh thường.
Vũ Linh Đan phớt lờ mấy lời săm soi kia, cô tăng nhanh tốc độ bước chân tiến tới phòng nghỉ một bên đại sảnh.
Trương Thiên Thành cố tình đi chậm lại, dường như anh đang cố ý để cho mấy người phụ nữ đây làm bẽ mặt Vũ Linh Đan. Ánh mắt của người đi đằng sau lạnh đi mấy phần, cô đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng chất vấn: “Trương Thiên Thành, rốt cuộc là đến lúc nào tôi mới có thể nhìn thấy bà Roland?”
Trương Thiên Thành không nói một lời, đột nhiên ôm lấy bả vai Vũ Linh Đan, ánh mắt lạnh lùng không chút khách khí quét hết mấy người xung quanh một vòng, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Hành động vừa rồi của Trương Thiên Thành giống như nổ một quả bom dưới đáy biển sâu, lập tức nổ vang trong tâm trí mọi người đang tám chuyện bát quái ở đây.
Người phụ nữ trẻ tuổi vừa rồi còn khinh bỉ Vũ Linh Đan bỗng nhiên kinh ngạc bụm chặt miệng, hai tròng mắt như muốn rơi ra: “Làm sao, làm sao tổng giám đốc Thành có thể.”
“Không phải sao, vừa rồi còn có người nói Vũ Linh Đan thậm chí còn không bằng mấy người phục vụ ở đây. Nói như thế chẳng khác nào chê bai khẩu vị của tổng giám đốc Thành nhà chúng ta sao?”
Có người ở gần đó châm biếm.
Sắc mặt Đỗ Kim Quyên lập tức trở nên không tự chủ được. Ở cái giới thượng lưu này, ai cũng biết cô ta là người kiêu ngạo nhất. Bây giờ bị Trương Thiên Thành làm cho bề mặt, sắc mặt đã sớm xanh xanh đỏ đỏ như rượu sâm banh, cô ta bực bội rời đi.
Xung quanh lại nổ ra những tràng cười trầm thấp, ánh mắt lại nhìn về phía Trương Thiên Thành và Vũ Linh Đan. Mặc dù Trương Thiên Thành từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, nhưng hành động vừa rồi của anh ý tứ quá rõ ràng, khiến mọi người ở đây đều phải xem xét đến sự tồn tại của Vũ Linh Đan.
Nếu nói Trương Thiên Thành thực sự đã ly hôn, có rất nhiều con gái nhà hào môn mơ ước. Nhưng cũng không ai thấy Trương Thiên Thành gần gũi với bất kỳ cô gái nào, mấy người phụ nữ đứng tuổi ở đây có ai là không đi theo chồng lặn lội thương trường nhiều năm cơ chứ. Mấy loại như mắt nhìn người vẫn phải có, chỉ là ngoài miệng âm thầm mỉm cười, trong lòng lại có tính toán riêng.
Khi đến chỗ không có ai, Vũ Linh Đan vội vàng đẩy bàn tay của Trương Thiên Thành xuống, rồi lại xoa xoa bả vai đã cứng đờ của cô, lạnh lùng trầm mặc không hé nửa lời.
Người đàn ông này cho dù là muốn giải vây, cũng đừng có ôm bả vai cô trước mặt mọi người như thế chứ. Đến lúc đó, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch tội.
Tưởng tượng đến hai con mắt sáng rực kia của Vũ Phong Toàn, Vũ Linh Đan cảm thấy khá là đau đầu.
Chỉ là mấy lời oán giận còn chưa kịp nói ra, Trương Thiên Thành ở ngay bên cạnh đã thản nhiên mở miệng: “Cô đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là tôi muốn để lại cho bà Roland một ấn tượng tốt. Nếu để bà ấy bị truyền thông báo chí lừa dối, như thể cũng không tốt cho cô”.
Trương Thiên Thành nói một cách nghiêm túc, đem tất cả những công dụng có ích đến thay thế, như vậy Vũ Linh Đan mới cảm thấy thoải mái hơn, cô gật gật đầu, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi nói: “Tôi biết rồi”
“Vậy thì vào thôi, rẽ trái đến căn phòng số hai”.
Trương Thiên Thành nói.
Vũ Linh Đan lại gật đầu, cô đứng ở cửa sửa sang lại quần áo, sau đó hít vào một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa.
“Bà Roland”
Sau đó cửa được mở ra, một người phụ nữ đã qua tuổi năm mươi, mái tóc đã điểm bạc nhưng lại vô cùng khí chất đứng ở cửa. Vũ Linh Đan thân thiện mỉm cười, cúi đầu chào.
“A Linh Đan, mau, mau vào đi”
Bà Roland cũng không cảm thấy xa lạ, trực tiếp kéo lấy tay Vũ Linh Đan giới thiệu: “Lần này tôi đến đây đúng là rất mong được gặp cháu. Hôm nay Á Đông tổ chức yến hội, tôi cứ nghĩ cháu sẽ tới tham gia, ai ngờ..”
Dường như bà Roland khá đau lòng, cũng chưa nói hết câu đã thở dài.
Vũ Linh Đan biết là bà ấy đã nghe được tin tức ly hôn của cô và Trương Thiên Thành, cũng không giấu diếm gì. Cô khá thoải mái, không chút xấu hổ nói: “Cháu và tổng giám đốc Thành đã làm thủ tục ly hôn một tháng nay rồi, cho nên gần đây cháu không thường xuyên tham gia mấy bữa tiệc như này ạ”
Bà Roland nhìn thấy cô đang mặc một bộ đồ công sở, cũng biết cô không phải đến để tham gia bữa tiệc, bà tiếp tục nói: “Mấy phóng viên ở trong nước tôi cũng hiểu, cho nên không trách cháu được. Nhưng mà tôi nhớ rõ mới năm trước, tình cảm của hai người còn tốt mà, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?”.
Bà Roland rất buồn, bà cũng biết lời này khá là đường đột, nhưng vì bà rất quý Vũ Linh Đan, cứ luôn coi cô như con gái nên mới hỏi thẳng.
Vũ Linh Đan làm sao lại không biết, lúc đầu tình cảm của hai người là diễn cho bà xem một đoạn hình ảnh vợ chồng ân ái. Bây giờ cảnh tượng trong mơ tan biến rồi, đương nhiên cũng phải quay về sự thực.
Vũ Linh Đan bình tĩnh, cô không bị lời nói của bà Roland ảnh hưởng, cô ảm đạm cười: “Cháu và tổng giám đốc Thành không ai có mối quan hệ bên ngoài cả, cũng không có tranh chấp gì khác, chỉ là... chỉ đơn giản là không yêu thôi.”
“Không yêu?”
Bà Roland khó hiểu.
“Đúng ạ”
Vũ Linh Đan mỉm cười, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của bà Roland, yếu ớt nói: “Có mới nới cũ không phải là bản năng của con người. Chúng cháu không yêu thương nhau cho nên Ỗchia tay thôi, về sau chỉ làm bạn”
Nói như vậy thì bà Roland cũng đã hiểu ra đôi chút, chỉ là trong lòng bà ấy vẫn cảm thấy đáng tiếc cho cô gái này.
“Bà Roland, cháu không sao. Bây giờ cháu rất hạnh phúc, ít nhất là thoải mái hơn rất nhiều so với lúc còn là vợ chồng trước đây.”
Vũ Linh Đan không hy vọng bà Roland lo lắng về chuyện của mình, bèn chủ động tới gần an ủi bà.
“Tôi hiểu được.”
Bà Roland gật đầu, phân phó cho người làm rót một ít sữa mang qua. Nhìn thấy Vũ Linh Đan nhấp một ngụm, bà mới mỉm cười nói: “Hôm nay tổng giám đốc Thành đưa cháu tới đây, chắc là để bàn chuyện đầu tư nhỉ?