Cái gọi là vô tội, chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối do Vũ Phong Toàn tạo ra mà thôi.
Bây giờ đã bị Vũ Linh Đan tàn nhẫn vạch trần, khuôn mặt Vũ Phong Toàn đột nhiên giống như tro tàn, hoàn toàn mềm nhũn ra đất. Lúc này trong đầu ông ta chỉ có một giọng nói không ngừng vang lên, “Xong rồi, xong rồi, lần này thực sự xong rồi.”
Vũ Phong Toàn phẫn nộ nhìn Vũ Linh Đan, hy vọng người con gái máu lạnh này có thể thương xót phần nào.
Nhưng Vũ Linh Đan đã nói tất cả những gì cô phải nói, và thái độ của cô cũng đã được nhiều người công nhận.
Vũ Linh Đan từ trên cao nhìn xuống ông ta, “Từ đầu đến cuối, tất cả những gì con muốn chỉ là một sự thật mà thôi, thật đáng tiếc, là bố không thể cho con được, vậy thì con chỉ có thể tự mình tìm ra nó, nhưng con thực sự không ngờ rằng, đến cả sự thật như vậy bố cũng lựa chọn làm ngơ đấy.”
“Vũ Linh Đan, bất kể như thế nào, bố cũng là bố của con, nuôi được con lớn như thế này, không có công lao cũng có khổ cực, con nói như vậy, lương tâm của con không thấy đau sao?”
“Không, không phải như vậy đâu.”
Vũ Phong Toàn đứng dậy và đột nhiên hét lên: “Tôi không hề đối xử với con gái tôi như vậy, tôi rất yêu thương con bé, chỉ là do tôi quá bận, nên đã lơ là đi gia đình…”
Vũ Linh Đan, người đã đi về phía trước hai bước, có chút kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy Vũ Phong Toàn đang không ngừng cố gắng giải thích với mọi người, nhưng ông ta đi đến đâu, đám đông cũng né tránh đến đó.
“Tôi thấy dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Vũ, sự thật như thế nào cũng khó mà nói.”
Trong nhóm khách mời có người đàn ông tự nhận là tỉnh táo đưa ra đánh giá như thế.