Nghe vậy, Phương Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng, thả tay ra, còn tưởng Vũ Linh Đan thỏa hiệp nên đang đắc ý, ai dè lại thấy Vũ Linh Đan cầm tư liệu xé rách làm đôi.
“Cô làm gì vậy hả?!” Phương Lâm Thiên hét lên, đồng thời xông tới.
Vũ Linh Đan lại trào phúng nhìn anh ta, tiếp tục xé tư liệu: “Đây là đồ của tôi, bây giờ tôi không muốn mang đi thì cũng có quyền xử lý nó.” Sau đó trực tiếp ném vào máy cắt giấy ngay trước mặt Phương Lâm Thiên.
Tâm huyết một tháng hoàn toàn biến thành hư vô. Trái tim Vũ Linh Đan đang nhỏ máu, nhưng cô không muốn nhường lại cho bất cứ kẻ nào kiếm lợi. Sau đó cô thu dọn đồ đạc của mình, xoay người rời đi trong vẻ mặt sững sờ của Phương Lâm Thiên. Phương Lâm Thiên vội vã chặn đường Vũ Linh Đan, bối rối nói: “Cô đã hủy hoại bản vẽ rồi, kế tiếp nên thi công như thế nào? Cô làm thế rõ ràng là muốn kéo dài thời gian thi công!”
Vũ Linh Đan biết rõ mình làm thế sẽ mang lại hậu quả như thế nào, nhưng bây giờ Vũ Phong Toàn đã cách chức mình chỉ vì lời đồn bên ngoài, thế thì cô cần gì phải để ý tới chuyện đó?
Vũ Linh Đan đẩy Phương Lâm Thiên ra, chán ghét nói: “Có lẽ tổng giám đốc Vũ không biết, kể từ khi ông ta chọn anh làm Giám sát thì tiến độ công trình đã bị trì hoãn mất rồi.”
“Vũ Linh Đan!” Phương Lâm Thiên nổi giận đỏ cả mắt. Anh ta siết chặt nắm đấm, ở Vũ thị, hầu như không ai dám nói chuyện với anh ta kiểu đó, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng mình là con gái của Vũ Phong Toàn hay sao?
“Vũ Linh Đan, cô cứ chờ tổng giám đốc Vũ tìm cô đi!” Phương Lâm Thiên lạnh giọng nói, sau đó xoay người gọi điện thoại.
Vũ Linh Đan không hề sợ hãi, cũng không cho rằng mình đã làm sai chuyện gì. Cho nên khi Vũ Phong Toàn nổi trận lôi đình gọi điện thoại tới gào thét, Vũ Linh Đan nói thẳng: “Suy nghĩ của hai người khác nhau, con không thể bảo đảm bản vẽ của con là đúng, nếu làm lung tung thì ai sẽ gánh vác sai lầm?”
Câu này đã hoàn toàn chặn họng Vũ Phong Toàn. Song Vũ Phong Toàn vẫn biết rõ, Vũ Linh Đan không muốn kiếm lời cho Phương Lâm Thiên, kiếm lời cho mình nên mới xé bản vẽ, trong lòng ông ta tràn đầy giận dữ mà lại không thể xả ra.
Vũ Phong Toàn cúp máy, nổi giận đấm lên bàn làm việc, nhíu mày kìm nén lửa giận: “Vũ Linh Đan, mày cho rằng không có mày thì dự án không thể tiếp tục hả?”
“Bố, Vũ Linh Đan lại chọc giận bố hả? Con đã nói là đuổi cô ta đi rồi mà.” Vũ Hải Yến vẫn im lặng ngồi bên cạnh. Vừa đề cử Phương Lâm Thiên xong, cô ta còn hơi lo lắng chuyện này sẽ không ổn, bây giờ thấy Vũ Phong Toàn nổi trận lôi đình, cô ta biết ngay Vũ Linh Đan đã xong đời.
Vũ Phong Toàn chống tay lên bàn không nói một lời, nhưng lửa giận trong đôi mắt đã nói rõ tất cả. Vũ Phong Toàn nói: “Lát nữa con báo cho Phương Lâm Thiên, kêu cậu ta làm đàng hoàng đi. Nếu làm tốt, bố sẽ đề bạt cậu ta lên làm Tổng giám sát công trình.”
Vốn là lời hứa hẹn với Vũ Linh Đan, bây giờ lại giao cho người khác, Vũ Phong Toàn muốn Vũ Linh Đan thấy rõ không có cô, Vũ thị vẫn có thể hoạt động như thường.
“Con biết rồi.” Vũ Hải Yến mừng như điên, lập tức cười toe toét chậm rãi rời khỏi văn phòng.