Không phải anh không thích ở chung với Vũ Linh Đan, nhưng anh không muốn có người nào đo thoát ra khỏi tầm kiểm soát của mình. Vũ Linh Đan, Trần Đức Bảo cũng vậy.
Trần Đức Bảo hiểu được tâm tư của anh, trái tim nâng lên khẽ đặt xuống, nhưng đáy lòng có chút không tin, nói: “Vậy tí nữa…”
“Không phải cậu vẫn còn việc ở công ty sao?”
Trương Thiên Thành bất động thanh sắc hỏi. Trần Đức Bảo phản ứng nhanh, vội vàng xuống xe, cung kính nói: “Vậy Tổng giám đốc Trương, tôi về công ty trước đây.”
Vũ Linh Đan vừa ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy Trần Đức Bảo rời đi, tò mò hỏi một câu, Trần Đức Bảo chỉ nhìn vào trong xe, xin lỗi nói: “Công ty còn có việc, tôi đến công ty một chuyến, Tổng giám đốc Trương bên này, phải nhờ giám đốc Vũ chăm sóc rồi.”
“Không sao.”
Vũ Linh Đan lộ ra ánh mắt cảm thông.
Không cần đoán cũng biết là do Trương Thiên Thành sắp xếp, khiến Trần Đức Bảo phải làm thêm giờ.
Vũ Linh Đan không nhịn được thở dài: “Làm việc bên cạnh Trương Thiên Thành, nhất định là rất vất vả.”
Trần Đức Bảo bị dọa sợ vội nói: “Không vất vả, không vất vả.”
Lúc này cửa kính xe được kéo xuống, không nhìn ra được bấy kỳ cảm xúc nào trong ánh mắt âm u của người đàn ông này, chỉ nói: “Hiện tại cậu rất rảnh sao, có cần sắp xếp thêm chút việc nữa cho cậu không?”
Trần Đức Bảo đột nhiên đứng thẳng, vội nói: “Không, Tổng giám đốc Trương, bây giờ tôi lập tức đi.”
Vũ Linh Đan cong môi, nghĩ rằng Trương Thiên Thành nghiêm khắc hơn bình thường, Vũ Linh Đan mở cửa ngồi phía sau, thấy Trương Thiên Thành cau mày, khó chịu nói: “Tôi là tài xế của cô?”
Vũ Linh Đan ngây ra.
Trương Thiên Thành trực tiếp hừ lạnh.
Sau đó, hai mắt nhìn lên trời, mặt đầy bất lực nói: “Tôi muốn ăn.”
“Không phải vừa mới ăn rồi sao?”
Vũ Linh Đan khó chịu.
Kết quả, thấy ánh mắt Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm mình như hai quả chuông đồng, Vũ Linh Đan hoàn toàn bị thuyết phụ, vội giơ hai tay đầu hàng: “Coi như tôi sợ rồi, còn không được sao, tôi đi nấu cơm!”
Trong lòng Vũ Linh Đan âm thầm chửi một câu đi chết đi, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào phòng bếp, nguyên liệu đơn giản, Vũ Linh Đan lách cách nấu cơm, lẩm bẩm trong lòng, cũng vì nhìn thấy anh bị thương, nên tôi mới nấu cho anh ăn đấy.