Vũ Linh Đan đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi đồng ý với cô lúc nào?" Trương Thiên Thành lộ ra vẻ mặt vô tội, như thể hoàn toàn không nghĩ ra.
Tim Vũ Linh Đan như bị đâm một dao, đau đến mức muốn đập bàn. Nhưng lúc này đang ở Á Đông, ở địa bàn của người ta thì phải nhẫn nhịn, cố nén tức giận, miễn cưỡng mỉm cười, hấp mắt nói: "Sáng hôm nay ở trên xe, Tổng giám đốc Thành đã báo với tôi rằng, chỉ cần Trương Đức Phủ không tham dự vào việc này, chuyện đó sẽ không thành vấn đề"
"Đúng thế." !Cuối cùng Trương Thiên Thành cũng gật đầu.
Vũ Linh Đan cứ tưởng rằng anh đã nghĩ ra, liền thở phào một hơi, nụ cười cũng càng ngày càng tươi, càng ngày càng giả tạo: "Vậy bây giờ... Có phải là Tổng giám đốc Thành nên gọi điện thoại, cho anh Phan không, chuyện này."
"Chuyện này, hình như là Giám đốc Đan hiểu lầm rồi."
Trương Thiên Thành kéo cà vạt, hắng giọng một cái, vẫn
tươi cười, trầm giọng nói: "Theo tôi được biết, buổi chiều đã có người nào đó cầu hôn rồi, chuyện này... Cô tính thế nào?"
"Tôi."
Vũ Linh Đan lập tức nghẹn lời.
Nhưng cô cũng đâu thể khống chế chuyện đó được?
Nhất thời, Vũ Linh Đan yên lặng nhìn Trương Thiên Thành, đối phương cũng nhìn lại. Cuối cùng, Vũ Linh Đan đành xuống nước, cũng hạ giọng: "Chuyện Trương Đức Phú cầu hôn, tôi cũng không biết trước, Tổng giám đốc Thành làm khó tôi như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh vẫn tình cũ không quên với tôi day."
"Trước kia tôi cũng nói rồi, thứ thuộc về tôi, cho dù là rác rưới thì người khác cũng đừng mơ có được."
Trong miệng Trường Thiên Thành, Vũ Linh Đan liền biến
Vũ Linh Đan còn chưa đi tới cửa, sau lưng đã truyền đến giọng nói của Trương Thiên Thành: "Thế nào, nhanh vậy đã buông tha rồi sao?"
Vũ Linh Đan không hé răng, thầm nghĩ "Có loại ôn thần như anh, tôi không muốn buông tha cũng chẳng làm gì được".
"Tôi còn tưởng cô thế nào, hóa ra cũng chỉ đến vậy mà thôi."
Trương Thiên Thành tiếp tục châm chọc.
"Đúng là tôi không có bản lĩnh, Tổng giám đốc Thành nói
bừa một câu đã phá hủy đường sống của tôi rồi, Tổng giám đốc Thành lợi hại hơn tôi nhiều."