Vũ Phong Toàn tức giận đến mức lồng ngực phập phồng. Ban đầu ông ta còn trông đợi vào lợi ích mà đám cưới này mang lại, nhưng đến nước này thì xem ra chỉ có thể như vậy Thôi.
“Hừ, nếu nhà họ Vũ cô muốn làm rùm beng lên thì cô cứ việc làm đi, dù sao bây giờ ở bên ngoài, ai cũng biết cô hai nhà nọ Vũ là người như thế nào rồi.”
Phan Mạnh Tài dứt lời, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống, thậm chí còn chẳng thèm che giấu ý khinh thường nơi đáy mắt.
“Phan Phùng Hiếu, anh là tên khốn khiếp, anh dựa vào đâu mà dám hãm hại tôi như thế, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Vũ Hải Yến đang trốn trong lồng ngực Nguyễn Kim Thanh, sau khi nghe thấy một loạt lời chỉ trích của Phan Mạnh Tài thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi. Cô ta thoát khỏi vòng Eôm của Nguyễn Kim Thanh, cầm lấy chén trà trên bàn rồi ném về phía Phan Phùng Hiếu.
Phan Phùng Hiếu quay người sang trái, nhưng vừa quay
người lại đã thấy trên trán đổ máu.
Phan Phùng Hiếu lấy tay sờ trán. Mẹ của anh ta ở bên cạnh đã trở nên hoảng loạn, vội vàng sai người lấy khăn tay đến. Thế nhưng, cái người nên cảm thấy tức giận là Phan Phùng Hiếu lúc này lại bình tĩnh đến lạ kì.
Điều này khiến cho Vũ Hải Yến vừa ra tay làm bị thương người khác nổi lên một trận run rẩy từ đáy lòng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Vũ Hải Yến lại thở ra, bởi nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài thì cô ta sẽ miêu tả về Phan Phùng Hiểu như một tên chuyên lừa tình, còn cô ta thì đến để đòi lại công bằng cho bản thân.
Tiếp đó, Vũ Hải Yến giơ tay chỉ vào Phan Phùng Hiếu, nói một cách lạnh lùng: “Phan Phùng Hiếu, anh đừng có tướng anh vừa ở nước ngoài về thì có thể vô duyên vô cớ hãm hại tôi. Chuyện tôi từng thích Trương Thiên Thành không phải là giả như tuyệt đối không phải bẩn thỉu như lời anh nói đâu!”
“Vậy sao?” Phan Phùng Hiếu cười lạnh một tiếng, đã không còn sự dịu dàng của ngày xưa nữa.
Anh ta lại cúi đầu nói với Phan Mạnh Tài: “Bố, việc này bố không cần quan tâm nữa đầu, cứ để tự con giải quyết được rồi.”
Nói xong, Phan Phùng Hiểu bỗng nhiên vỗ tay rồi hô một tiếng ra ngoài cửa: “Các người vào trong hết đi.”
“Cậu muốn làm gì hả Phan Phùng Hiểu?” Vũ Phong Toàn cảm thấy được mọi chuyện bắt đầu không ổn nên lập tức bật người dậy, quát lớn một tiếng.
Phan Phùng Hiếu cười khinh miệt, hai tay chắp sau lưng, chầm chậm bước tới, “Chuyện này vốn dĩ tôi chỉ tính làm tới đây thôi, cũng coi như là giữ lại mặt mũi cho đôi bên, nhưng bây giờ người nhà họ Vũ các người lại cố tình gây sự cho nên tôi cũng chỉ có thể tìm chứng cứ ra nói chuyện thôi.”
“Chứng cứ? Chứng cứ gì?” Trong lòng Nguyễn Kim Thanh chợt cảm thấy căng thẳng.
Không sao, những người ở bên ngoài đều đã được đút tiền hết rồi, cho dù Vũ Hải Yến có làm sai chuyện gì thì cũng sẽ không bị truyền ra ngoài đầu.
Dù Phan Phùng Hiếu có nghe được tin gì đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể xem như lời đồn không có căn cứ mà thôi.
“Phan Phùng Hiểu, cậu đừng có mà hợp tác với người khác để hãm hại sự trong sạch của Hải Yến nhà tôi, tôi nói cho cậu biết, nhà tôi lúc nào cũng có thể mời luật sư đến kiện cậu.”
Nguyễn Kim Thanh cảm thấy khó thở, bà ta lao tới và lớn tiếng quát lên.
“Ha ha, đừng vội”
Phan Phùng Hiếu lau đi vài giọt máu trên trán mình, lúc này đầu anh ta đã hơi sưng lên rồi, nhưng biết phải giải quyết chuyện trước mắt quan trọng hơn nên anh ta vẫn cố nhịn, cười và nói: “Nếu thật sự là lỗi của tôi thì bà Vũ đây cứ việc mời luật sự, tôi sẽ không có ý kiến gì, nhưng chỉ sợ đến lúc đó lại đến lượt người nhà họ Vũ các người muốn tôi ngậm miệng lại thôi.”
“Phan Phùng Hiếu, rốt cuộc thì anh muốn như thế nào đây!” Lần này là Vũ Hải Yến lên tiếng.
Vũ Hải Yến không nghĩ Phan Phùng Hiếu sẽ nói lại những lời đã nói trong điện thoại lần trước, cho nên trong nháy mắt anh ta vỗ tay gọi người tới kia, cô ta đã bắt đầu bối rối.
Vì đã biết rõ mọi việc nên lúc này Phàn Phùng Hiếu nhìn khuôn mặt tinh xảo của Vũ Hải Yến chỉ cảm thấy cực kì ghê tóm.
“Tôi muốn gì ư? Đương nhiên là muốn đáp lại việc ném chén trà vừa rồi của cô rồi, cô cũng biết mà, vốn dĩ tôi đã tính tha cho cô nhưng bố của cô lại không tha cho tôi, một khi đã như thế thì tôi cũng chỉ đành vậy thôi.”
Phan Phùng Hiếu nói xong, nhún vai rồi phất tay một cái, lập tức có người bước vào từ ngoài cửa.
Họ đúng là đám người mà Phan Phùng Hiếu gặp phải ở quán bar.
“Chào Tổng giám đốc Phan, chào bà Phan, còn... Chào Tổng giám đốc Vũ, chào bà Vũ”
Tên đầu trọc đi đầu cười hề hề, chào hỏi theo thứ tự, sau đó tự biến mình thành chủ, hỏi: “Các vị không ngồi à?"
Vũ Phong Toàn hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống đối diện với Phan Mạnh Tài, ông ta muốn xem xem những người này có thể nói gì.
Sắc mặt Nguyễn Kim Thanh trắng bệch kéo tay Vũ Phong Toàn, nhỏ nhẹ thuyết phục ông ta: “Nếu chúng ta đã quyết định từ hôn rồi thì bỏ qua đi, làm lớn chuyện hơn nữa cũng không giải quyết được vấn đề gì”
Vũ Hải Yến lại nói thêm vào: “Phan Phùng Hiếu, anh đừng có mà khinh người quá đáng”
“Lời này của cô Vũ là có ý gì vậy, tốt xấu gì thì tôi và cô cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, tôi tất nhiên sẽ không làm khó cô rồi. Nhưng để người khác leo lên đầu mình ngồi thì tôi không là được. Anh Lưu, đành làm phiền anh nói ra chuyện bà Vũ đây đã đút lót tiền cho anh như thế nào vậy.”
"Phùng Hiếu, chuyện này rốt cuộc là sao?” Phan Mạnh Tài cũng hơi khó hiểu.
Phan Phùng Hiếu ra hiệu ý bảo mọi người cứ yên lặng trước,
“Nếu mọi người đều đã ở đây hết rồi thì cũng cùng nghe đi, như vậy mọi người có thể biết được bộ mặt thật của cô hai nhà họ Vũ”
Phan Phùng Hiếu nói xong, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Anh ta khoanh hai tay trước ngực rồi đứng sang một bên nhường chỗ cho tên đầu trọc kia.
“Được thôi, để tôi nói cho mọi người biết, người bỏ ra ba mươi lăm tỷ Việt Nam đồng để mua chuộc tôi chính là người trước mắt này... Đúng rồi, hình như người ta thường gọi bà ta là bà Nguyễn.."
“Cậu câm miệng đi, tôi không hề quen biết các người!”
Người đàn ông kia còn chưa nói xong mà Nguyễn Kim Thanh đã đứng bật dậy, sắc mặt chuyển từ xanh sang đỏ, cuối cùng lại biến thành trắng bệch.
"Ôi, sao người phụ nữ này lại phát điên vậy, rõ ràng chính là bà đến quán bar tìm tôi để làm giao dịch mà, tôi còn lưu lại đoạn video hôm đó đây này, có muốn tôi cho bà xem lại hay không?”
Tiếp đó, tên đầu trọc mặt có sẹo bỗng nhiên chuyển hướng về phía Vũ Hải Yến, vừa chỉ tay vừa lạnh lùng nói:
“Người phụ nữ này, không nói đến việc qua lại với đàn ông khắp nơi, lại còn bỏ thuốc Trương Thiên Thành, cũng có thể nói là muốn mượn cơ hội đó để bò lên giường người ta, nhưng thân thể cô dù có dâm đãng đến đâu thì cũng là do cô làm chủ, chúng tôi không có quyền can thiệp vào. Vậy mà... vậy mà cô lại cố tình muốn hãm hại một người thật thà như cậu Phan đây, vậy thì cô chính là người không đúng rồi.”
“Anh nói cái gì?”
Lúc thấy người kia nói như vậy, Vũ Hải Yến chỉ biết là mình xong đời rồi.
Gã ta... Sao gã ta có thể biết được nhiều như vậy?
Vẻ mặt Vũ Hải Yến sợ hãi, Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì sau này làm gì còn ai dám lấy cô ta nữa đây.