"Là cậu, không phải tôi." Trương Thiên Thành cố ý nhấn mạnh.
Trương Đức Phú chau mày, máu ở khắp cơ thể như muốn từ trong mạch máu vỡ tung ra, tiếp theo đó là sôi lên ùng ục, cậu ta nắm chặt nắm đấm, rồi đột nhiên một quyền đập tới.
Trương Thiên Thành đã sớm chuẩn bị để ứng phó, nên tránh được cú đấm một cách nhẹ nhàng như không có gì.
Trương Đức Phú thấy một quyền của mình không thành, cậu ta lại nhe nanh múa vuốt tiếp tục vung quyền thứ hai, nhưng đáng tiếc thay cậu ta không phải là đối thủ của Trương Thiên Thành, mấy củ đập xuống đó vốn không đụng trúng người Trương Thiên Thành,
Cuối cùng, vẫn là Trương Thiên Thành một quyền đấm tới vị trí sống mũi của Trương Đức Phú, cậu ta mới yên tĩnh lắng xuống.
Khuôn mặt của Trương Thiên Thành vẫn như cũ không hề xuất hiện nụ cười, cơ bắp săn chắc tản ra sức lực mạnh mẽ, sát khí cũng cùng lúc hiện lên: "Tôi khuyên cậu tốt nhất là hãy đi
đến công ty ngay bây giờ, rồi lấy lòng ông già nhà cho thật tốt, may ra còn có thể đổi lấy một vị trí Phó tổng giám đốc, thì cũng không tệ"
"Trương Thiên Thành, tôi sẽ không để yên cho anh đâu."
Trương Đức Phú đã đạt tới mức độ sơn cùng thủy cạn, nghiến răng, rồi lại bước lên phía một bước.
Lời của Trương Thiên Thành tuy làm cho cậu ta nhục nhã, nhưng đó đều là lời nói thật, ở điểm này, bất kể là Trương Thiên Thành, hay là Trương Đức Phú, cũng đều nhìn thấy tận mắt.
Vị trí người đứng đầu của Á Đông, chính là số phận của Trương Đức Phú.
Cậu ta đã từng có thể liều lĩnh không màng đến thân thể, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn để giành lấy, bây giờ chỉ có tăng, không có giảm.
Trương Thiên Thành nhếch khoé miệng, lộ ra nụ cười của người chiến thắng: "Loại lời nói này, bình thường chỉ có người thua cuộc đến lúc phải rời sân mới có thể nói ra!"
"Đi thôi!"
Vũ Linh Đan sợ hai người này sẽ đánh nhau lần nữa, nên cô vội vàng kéo Trương Đức Phú lại, nhỏ giọng nhắc nhở cậu ta một câu.
Vũ Linh Đan kéo người đi thẳng ra đến cửa, Trương Đức Phú bỗng nhiên quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của Trương Đức Phú tràn ngập sát khí.
Trương Thiên Thành không có hứng thú xem hai người họ thể hiện tình cảm, ở phía sau phát ra tiếng động một cách không vui, sau đó giọng điệu lạnh lùng nói: "Còn chưa ôm đủ à, sau này tới lúc sinh ly tử biệt, cô đừng có đi chôn cùng đó!"
Vũ Linh Đan nhíu mày, đúng là người đàn ông ác độc mà.
Hôm nay cô nhẫn nhịn anh, tuyệt đối không muốn làm cho Trương Đức Phú bị tổn thương, nên cố nén cơn lửa giận ở trong lòng, nhanh chóng đẩy Trương Đức Phủ ra ngoài.
Trương Đức Phú dường như có chút không muốn rời đi, lấy một tay chặn ở cửa, nghiêm túc cam đoan nói: "Em đừng tin lời anh ta nói, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho em."
Mặc dù Vũ Linh Đan biết rõ khả năng này vô cùng xa vời, chính là qua cánh cửa nhà họ Trương kia, cậu ta lập tức sẽ bị gây khó dễ.
Nhưng không tình huống này, Vũ Linh Đan vẫn gật đầu, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa kiên định: "Tôi tin cậu mà"
Cửa đóng lại bịch một tiếng, Trương Đức Phủ đứng ở cửa ra vào, cúi thấp đầu, bao nhiêu tức giận đè nén ở trong lòng, đến cuối cùng cũng chỉ có thể hoá thành im lặng và thở dài.
Thực tế mà cậu ta phải đối mặt đó là bất lực và tàn khốc.
Thậm chí ngay cả Trương Đức Phú cũng chưa từng nghĩ tới, ngày đó khi cậu ta đánh vào mục đích lợi dụng Vũ Linh Đan, có lẽ thực chất bên trong cũng đã yêu người phụ nữ này rồi.
Cậu ta không thể lãng phí thời gian thêm nữa, quay người, rồi đi thật nhanh, thậm chí như là chạy để đến công ty.
Chiến tranh giữa cậu ta và Trương Thiên Thành, bây giờ mới bắt đầu!
Trong ngôi nhà yên tĩnh đến kỳ lạ. Vũ Linh Đan điều chỉnh hô hấp, rót cho mình một ly nước, sau đó cô ngồi xuống ghế sa lon, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh một cái, cũng không muốn để ý tới.
"Lại bị một người đàn ông vứt bỏ, trong lòng chắc khó chịu låm."
Trương Thiên Thành dửng dưng ngồi xuống ở phía đối diện cô.
"Nếu như đây là cảnh tượng mà anh muốn thấy, thì tôi đây cần phải nói sự thật cho anh biết, Trương Thiên Thành, anh làm được rồi đó." Vũ Linh Đan lạnh lùng nói.
Trương Thiên Thành khẽ gật đầu, cũng không gạt bỏ lời của cô, ngược lại còn cười híp cả mắt nói: "Tôi thấy được rồi,
đúng là cũng không tệ lắm"
Trái tim của Vũ Linh Đan siết chặt lại, bỗng nhiên trùng điệp đặt ly nước xuống, tiếng động rất lớn làm thu hút ánh mắt của Trương Thiên Thành, khoé miệng không phát ra âm thanh mà trêu tức.
"Trương Thiên Thành, có phải anh cảm thấy việc chứng kiến người khác đau khổ làm cho anh vui lắm có đúng không."
Vũ Linh Đan đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thiên Thành tàn nhẫn như vậy, giống như trước đây, anh cũng ra tay với con của mình như thế, sớm đã không thể chỉ dùng từ "máu lạnh" để hình dung nữa rồi.
"Cô sai rồi, tôi chỉ thích nhìn kẻ địch đau khổ mà thôi." Trương Thiên Thành bình tĩnh giải thích.
Tâm trạng của anh rất dửng dưng, giọng điệu thì hờ hững lạnh lùng, giống như đang nói đến chủ đề không hề liên quan.
"Vậy còn tôi, tôi cũng là kẻ địch của anh hay sao?" Vũ Linh Đan cười khẩy.
Kết hôn ba năm, rõ ràng nàng đã trở thành kẻ thù.
Trương Thiên Thành nhíu mày, dáng vẻ tươi cười cuối cùng cũng đã có thứ làm cho biến mất, thậm chí anh còn biết rõ người phụ nữ này đang suy nghĩ gì.
Anh có chút bực bội mà đứng dậy, tránh khỏi ánh mắt hùng hổ doạ người của Vũ Linh Đan, lạnh lùng nói: "Loại vấn đề nhàm chán này, tôi không muốn bàn luận lại, thời gian của tôi không có nhiều, tôi muốn đưa Coco đi."
"Tôi đã nói rồi, không được." Vũ Linh Đan bỗng nhiên nâng độ cao giọng nói.
| "Mặc kệ cô đặt nó ở đâu, một khi tôi đã muốn tìm thì cũng sẽ tìm được, cô nói xem cần gì phiền phức như vậy." Lê Minh Đức vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng mà khắc chế.
"Trương Thiên Thành, tôi lập lại một lần nữa, anh có muốn thì cũng đừng hòng nghĩ tới"
Vũ Linh Đan nói ra từng chữ một, cả người đều run rẩy, gần như là hàm răng cũng run lên. "Thật vậy sao?"
Trương Thiên Thành xoay người lại lần nữa, đem Vũ Linh Đạn đang đau khổ thu hết vào trong ánh mắt, đáy mắt xẹt qua một tia mỉa mai, cô đau lòng vì người đàn khác mà khiêu khích anh.
Trương Thiên Thành đưa tay ra bóp lấy cổ của Vũ Linh Đan, trong con ngươi là sự ảm đạm và lạnh lùng, không hề có nữa phần cảm xúc nào, anh hỏi một cách khó chịu: "Chẳng lẽ cô lại thích thằng nhóc đó sao?"
Bất kể là sự tức giận của Trương Đức Phú trước khi rời đi, hay là nỗi đau khổ hiện tại của Vũ Linh Đan, đều làm cho Trương Thiên Thành nảy sinh một loại ảo tưởng, thậm chí anh đã nghi ngờ, rằng phán đoán lúc trước của mình là sai lầm. Rất có thể, hai người này đã thật sự ở cùng nhau. Trương Thiên Thành đã không còn thấy sự kiên quyết của Trương Đức Phú, thậm chí còn đang lo lắng cậu ta sẽ vạch trần chuyện chính anh muốn lợi dụng Vũ Linh Đan, Trương Đức Phủ bắt đầu loạn rồi.
Một tháng trước, vẫn còn ở trước mặt anh lòng tràn đầy tin tưởng, nói khoác không biết ngượng miệng, Trương Đức Phú bây giờ so với lúc trước như hai người khác nhau vậy. Nhưng Vũ Linh Đan đã là lần thứ hai phá vỡ phán đoán của anh. Tật xấu lớn nhất của Trương Thiên Thành chính là rất dễ sinh nghi ngờ, hơn nữa đã là lần thứ hai tìm được đáp án mà mình muốn ở trên mặt đối phương. Anh trầm giọng hỏi: "Vũ Linh Đan, bây giờ cô có đau không hả?" Vũ Linh Đan trừng hai mắt với anh. sức lực trên tay của Trương Thiên Thành tăng thêm vài phần, đến nổi mặt của Vũ Linh Đan từ đỏ hồng chuyển sang trắng, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Khuôn mặt của anh tiến gần lại, dáng vẻ tươi cười dữ tợn ở trong mắt của Vũ Linh Đan phóng đại đến vô hạn.
Trương Thiên Thành ghé vào tai cô, hạ thấp âm thanh, như là ác ma A Tu La trong địa ngục bò ra, thấp giọng thì thào: "Hay là cô đã thật sự yêu Trương Đức Phúc rồi, bởi vì tôi muốn đẩy cậu ta đến chỗ chết, nên cô rất sợ điều đó."
Vũ Linh Đan dốc sức lắc lư cái đầu vài cái, vì căn bản cô không có cách nào để phản kháng, ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Cuối cùng, Vũ Linh Đan tuyệt vọng mà nhắm mắt lại. Thậm chí còn không chút hoài nghi, Trương Thiên Thành chỉ cần dùng sức thêm một chút thôi, đã có thể bẻ gãy cổ của mình.
Hô hấp gần như là sắp nghẹt thở không thông nữa rồi.