Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 122: Là anh đưa tôi đến bước đường cùng





“Mà bây giờ anh chính là con người cao cao tại thượng, diễu võ dương oai mà ở đây nói bừa nói bậy, nói những lời trái với lương tâm của chính mình!”

Nói một thôi một hồi, dường như Vũ Linh Đan đang nghiến răng nghiến lợi, từ trong hàm răng phát ra tiếng của sự phẫn nộ đến tột cùng.

Cô nghĩ, cuối cùng sẽ có một ngày mà bản thân cô không thể chịu nổi nữa, cô muốn xông lên hành hạ người con trai ấy và liều mạng sống chết với anh!

Thật là khinh người quá đáng, có lẽ phải nói rằng anh chính là con người như vậy đấy.

"Ho!"

Trương Thiên Thành không hề muốn tranh cãi với người con gái không biết phân biệt đúng sai này, anh đút hai tay vào túi, lạnh giọng nói: “Cô còn không mau mở cửa ra!”

“Cho dù tôi có mở cửa đi chăng nữa, anh cũng đừng hòng vào được đây” Vũ Linh Đan hung dữ nói.

“Động tác nhanh nhẹn một chút đi.”

Trương Thiên Thành đã không thể kiên nhẫn được nữa.

Anh đứng ở ngoài cửa cũng được hơn nửa giờ rồi, bị người con gái này ruồng bỏ anh lại chạy đi hẹn hò với cô gái khác, bây giờ Trương Thiên Thành đang tràn đầy một bụng tức giận, chỉ có điều bây giờ chưa phải là lúc để anh bộc phát sự tức giận đó ra ngoài mà thôi.

Đi vào phòng, Trương Thiên Thành liếc một cái thì nhìn thấy chiếc máy tính đang đặt trên bàn, anh giống như đang nhìn thấy công cụ gây án vậy, nhất thời khóe miệng anh hiện lên ý cười như có như không.

Vũ Linh Đan vội vàng đi tới, cô đóng máy tính lại phát ra một tiếng lạch cạch, sau đó lông mày hơi nhếch lên, lạnh giọng nói: “Nói đi, anh có chuyện gì?”

“Tôi nghe nói là cô muốn đi tới công trường hả?"

Trương Thiên Thành hỏi.

Vũ Linh Đan cau mày lại, cô không biết rốt cuộc Trương Thiên Thành hỏi như vậy là có ý gì, cô cũng không nói lời nào.

Trương Thiên Thành liếc nhìn xung quanh bốn phía, anh cảm thấy như đang ở trong nhà của chính mình vậy, anh ngang

nhiên ngồi xuống, một chân gác lên bàn trà một cách tùy tiện, còn cánh tay thì nhẹ nhàng chống lên ghế sô pha, nói: “Nếu như cô muốn đi, chỉ sợ rằng Coco cũng không có nơi nào để đi

nữa”

“Trương Thiên Thành, anh đừng có làm cho Coco chú ý đến anh, nếu không tôi sẽ đưa thông tin này ra ngoài ngay lập tức!”

Vừa mới nhắc tới Coco, đột nhiên Vũ Linh Đan trở nên giận dữ, cô quát lớn một tiếng đã khiến Coco sợ hãi mà chạy nhanh vào trong phòng.

- Nhưng không ngờ Coco lại chạy đến dưới chân Trương Thiên Thành, nó giống như nhìn thấy chủ nhân mà cọ cọ vào chân anh, Trương Thiên Thành đắc ý liếc nhìn Vũ Linh Đan một cái, anh còn dùng chân đá vài cái, vậy mà Coco vẫn rất nhiệt tình đón nhận.

Trương Thiên Thành nói: “Cô nhìn thấy rồi chứ, có đôi khi loài chó còn thông minh hơn cả con người đấy.”

Đây rõ ràng là anh muốn nhân cơ hội này để trách móc Vũ Linh Đan, sau đó anh lại tỏ vẻ lạnh lùng gọi một tiếng Coco, kết quả nó lại không có phản ứng gì.

Trương Thiên Thành nói: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần có dám tiết lộ chuyện đó, không cần đợi vài ngày sau cô cũng sẽ phải hối

hận, đương nhiên tôi không phải là đang uy hiếp cô, đây cũng được xem như là lương tâm của tôi quá bao dung nhân nhượng cho cô rồi đấy. Vào buổi sáng hôm nay sẽ có cậu chủ của tập đoàn Châu Thiên đến tìm tôi..”

“Vậy thì làm sao?”

Vũ Linh Đan không hiểu.

Trương Thiên Thành ha hả cười lạnh một tiếng, anh cũng không muốn nói rõ cho cô hiểu. Anh bắt đầu xoay người, phải phủi nếp nhăn trên quần rồi nói ra ý đồ của bản thân anh: "Tôi tới đây không phải là để bàn bạc vấn đề tiền bạc hay quan hệ gì với cô, tôi chỉ muốn đưa Coco đi mà thôi.”

“Anh dựa vào đầu chứ! Anh có muốn cũng đừng hòng có được!"

Vũ Linh Đan đứng bên cạnh Coco, cô muốn nhốt Coco vào phòng ngủ ngay lập tức, lúc này từ trên cao nhìn xuống cô thấy Trương Thiên Thành, cô đi tới đứng ngay trước mặt anh.

"Ha ha!"

Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng: “Thỏa thuận trước đây của tôi và cô không được chấp nhận, cho nên tôi

mang Coco để trả nợ cũng không phải chuyện kì lạ gì, hơn nữa nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước khi chúng ta chưa ly hôn, tiền cô dùng để mua Coco cũng là tài sản hôn nhân của chúng

ta trước đây, nói trắng ra thì đó là tiền của tôi đấy!” “Trương Thiên Thành!”

"Sao hả, tôi nói sai chỗ nào sao?”

Khóe miệng Trương Thiên Thành hơi nhếch lên, anh lại làm. ra vẻ mình là người vô tội.

“Anh cút ra ngoài cho tôi!"

Vũ Linh Đan hơi cay mũi, đôi mắt của cô cũng đỏ bừng lên, cô cúi đầu xuống nhưng cô vẫn luôn duy trì sự kiêu ngạo này đến cuối cùng.

Nhưng vào lúc này, chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Trương Thiên Thành nhíu mày, Vũ Linh Đan có chút ngạc

nhiên, chẳng lẽ là Trương Đức Phú tới đây sao?

Không thèm để ý đến ánh mắt sắc nhọn như muốn ăn thịt người của Trương Thiên Thành nữa, Vũ Linh Đan đi ra mở cửa, chỉ nhìn thấy vẻ mặt ân hận của Trương Đức Phú cười nói: “Tôi vẫn luôn tìm em mấy ngày hôm nay rồi, thật không ngờ rằng tôi lại có thể tìm được em sớm như vậy.”

Khóe miệng Vũ Linh Đan hơi giật giật, cơ thể cô chắn trước cửa, cô không thể để anh ta vào trong nhà được.

“Em làm sao vậy, Coco đầu rồi?”

Ngay sau đó, Trương Đức Phú cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Vũ Linh Đan có chút lúng túng, nói: “Trương Đức Phủ, tôi thật sự xin lỗi, cậu vẫn nên ở dưới lầu đợi tôi một chút đi, bây giờ tôi có một chút chuyện riêng cần xử lý.”

“Linh Đan, đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao sắc mặt của em lại trở nên tái nhợt như vậy chứ?”

Trương Đức Phú đưa tay ra một cách rất tự nhiên, anh ta muốn vuốt ve khuôn mặt không hề có một chút hồng hào nào của cô, tất nhiên là anh ta đã bị Vũ Linh Đan hất tay ra rồi, sau đó cô vén tóc qua một bên tai, miễn cưỡng nở một nụ cười tươi, nói: “Tôi thật sự không sao mà, cậu đi xuống trước đi.”

“Tại sao, hay cô có chuyện gì sợ tôi nhìn thấy sao?"

Không biết từ lúc nào mà Trương Thiên Thành đã đứng ở trước cửa, hai tay đút vào túi quần, giọng nói mang theo vẻ châm biếm.

Đang nhìn chăm chú Trương Đức Phú, đột nhiên Vũ Linh Đan nhắm chặt hai mắt lại, cuối cùng thì chuyện cô lo lắng bấy lâu nay đã xảy ra rồi.

“Em để tôi vào đi”

Trương Đức Phú nói.

Nhìn thấy Vũ Linh Đan không hề nhúc nhích, Trương Đức Phú trực tiếp đẩy Vũ Linh Đan ra, sau đó anh ta đi vào trong phòng khách.

Vũ Linh Đan đi theo sau lưng giải thích với Trương Đức Phú: “Tôi vừa mới về nhà thì đã gặp phải anh ta rồi”

“Em không sao chứ?”

Ngược lại, Trương Đức Phú còn an ủi cô.

Anh ta hiểu rất rõ tính cách của Vũ Linh Đan, cô tuyệt đối sẽ không thể có quan hệ qua lại với người đã làm cô tổn thương sâu sắc như vậy. Lúc này, anh ta nhìn về phía Trương Thiên Thành, nói: “Tổng giám đốc Trương, chỉ sợ rằng nơi này không phải chỗ để anh đặt chân đến đâu?

Trương Thiên Thành vẫn đứng tại chỗ không hề có động tĩnh gì, thậm chí nụ cười trên khóe miệng anh cũng trở nên cứng ngắc. Rõ ràng là lời giải thích của Vũ Linh Đan mang theo vài phần khẩn trương, dường như cô vẫn cố duy trì khoảng cách giữa bản thân mình và Trương Đức Phú nên đã khiến Trương Thiên Thành cảm thấy rất tức giận.

“Tôi bàn bạc về chuyện trước đây với vợ trước của tôi, làm sao hả, cậu có vấn đề gì sao?”

Trương Thiên Thành xoay người một cái, đi một bước dài rồi trực tiếp nắm lấy bả vai Vũ Linh Đan.

“Anh bỏ cái tay ra!”

Vũ Linh Đan liếc nhìn Trương Đức Phú một cái, cô ra hiệu cho anh ta đừng nói chuyện trước, sau đó cô dùng sức đẩy tay Trương Thiên Thành ra, nhanh chóng chạy về phía Trương Đức Phú.

Đúng lúc này, mười ngón tay nhanh nhẹn giữ lấy cô, làm đủ mọi tư thế.

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv