Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 109: Ép buộc dẫn đi 





Dưới tình huống này thì Vũ Linh Đan vốn không còn đường lui. 

Cuối cùng cô chỉ có thể lạnh mặt nặng nề nói: "Tôi đã sớm nói rằng tôi chỉ có thể uống một ly, uống xong tôi sẽ đi ngay" 

"Không thành vấn đề!" 

Vũ Trọng Đình vỗ tay phát ra tiếng, nụ cười trên mặt anh ta trông rất hiền lành nhưng trong lòng lại đang nghĩ chờ đến phòng bao thì không phải do cô quyết định nữa. 

Vũ Linh Đan quay đầu lên tiếng chào hỏi quản lý. 

"Tôi đi sang đó trước, nếu như mười phút sau tôi còn chưa ra thì anh hãy báo động!" 

"Báo động, ha ha!" Vũ Trọng Đình cười lạnh một tiếng, chỉ một ánh mắt đã đủ dọa quản lý co rúm lại cúi đầu không lên tiếng. 

"Xin mời anh Vũ!” 

Hiện tại Vũ Linh Đan đã bày ra tự thể hy sinh mà đi theo sau lưng Vũ Trọng Đình. 

Lúc hai người đi vào phòng bao thì bỗng nhiên Vũ Trọng Đình nhìn Vũ Linh Đan một cái, anh ta có chút tò mò hỏi thăm: "Tôi trông cô rất quen, vả lại cô còn biết tên của tôi, cô quen biết tôi à?" 

Trong lòng Vũ Linh Đan hoảng hốt, chẳng lẽ cô đã bị nhận ra, vậy thì lát nữa... 

"Không phải khi nãy quản lý gọi anh là anh Vũ à, vả lại anh Vũ nổi danh ở thành phố Cần Thơ này như vậy, có ai mà không biết đến" Vũ Linh Đan cúi đầu, bình tĩnh nói. 

Mặc dù Vũ Trọng Đình vẫn đầy nghi ngờ nhưng cũng chỉ nhẹ gật đầu mà không tiếp tục tra hỏi. 

Mới vừa vào phòng thì Vũ Trọng Đình đã vỗ tay một cái, sau đó lớn tiếng nói: "Tổng giám đốc Trương, người anh muốn tôi đã giúp anh gọi tới, chuyện sau đó phải xem bản thân anh rồi." 

Rất nhanh xung quanh liền có người ồn ào. 

Vũ Linh Đan nghe thấy tên Trương Thiên Thành thì vô thức quay đầu bước đi, Vũ Trọng Đình đưa tay ra chặn đường trước, anh ta cười ha hả nhưng toàn là ý lạnh: "Không phải đã nói uống một ly rồi mới đi sao? Sao nào? Không uống đã muốn đi, cô thật sự nghĩ phòng bao của Vũ Trọng Đình tôi dễ ra thế à?" 

Vũ Linh Đan hít sâu một hơi. 

Cuối cùng quay người lại, cô cũng không nhận ra Trương Thiên Thành, cho đến khi đi vào thì cô mới phát hiện Trương Thiên Thành ở một góc tối tăm trong phòng bao. 

Vũ Linh Đan cố gắng đưa lưng sang chỗ Trương Thiên Thành, nhìn thấy Vũ Trọng Đình rót rượu cho mình, cô đang định bưng lên uống một hơi cạn sạch thì bỗng nhiên Vũ Trọng Đình vỗ vai cô, sau đó chỉ sang Trương Thiên Thành thấp giọng nói: "Ly rượu của cô hôm nay là do anh ta mời cô đấy" 

Thân thể Vũ Linh Đan lập tức cứng đờ. 

Trên khuôn mặt chỉ lộ ra mỗi cặp mắt xẹt qua chút khó xử. 

Nhưng Trương Thiên Thành từ đầu tới cuối vẫn ngồi ở kia, ngay cả di chuyển một chút cũng không có, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào cô. 

Hình như Vũ Trọng Đình đã nhận ra Vũ Linh Đan có chút thay đổi, anh ta vừa vỗ vai cổ vừa cười nói với mọi người: "Cô đừng căng thẳng, mặc dù Tổng giám đốc Trường có chút nghiêm túc nhưng anh ta sẽ không ăn thịt cô đâu, cô đừng sợ" 

Vũ Linh Đan tránh tay Vũ Trọng Đình ra, sau đó cô bưng một ly rượu màu hổ phách chậm rãi đi đến góc tối đó trước mắt bao người. 

Thật lâu sau đó cô mới cúi đầu cố ý đổi giọng điệu, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh Tổng giám đốc Trường, tôi mời anh ly 

rượu này." 

"Ấy được, quá được đi chứ." 

Xung quanh có người ồn ào. 

Vũ Linh Đan bưng ly rượu đứng nửa ngày nhưng người trước mặt từ đầu đến cuối không thèm chuyển động, lần này cô thật sự sợ Trương Thiên Thành nhận ra mình. 

"Cô ngẩng đầu lên, hãy nhìn vào mắt của tôi." Bỗng nhiên Trương Thiên Thành mở miệng. 

Bả vai Vũ Linh Đan run lên nhưng cũng không thể không ngẩng đầu, cô giả vờ trấn tĩnh nói: "Tổng giám đốc Trường, tôi mời anh" 

Trương Thiên Thành vẫn như cũ không hề nhúc nhích. 

Không khí xung quanh cứ như bị đông lại, tất cả mọi người không hiểu rốt cuộc Trương Thiên Thành muốn làm gì. 

"Cô sợ lắm à?" Trương Thiên Thành hỏi lần nữa. 

Vũ Linh Đan cắn chặt răng không lên tiếng. 

Đột nhiên, Vũ Linh Đan bưng ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó cô khẽ cong eo nhẹ nhàng đặt ly rượu trên 

mặt đất, nói với Vũ Trọng Đình: "Tôi đã uống xong ly rượu này rồi, tôi có thể đi chưa?" 

"Mę nó!" 

Không biết ai mắng một câu định xông lên muốn đánh người nhưng lại bị Vũ Trọng Đình ngăn lại: "Người phụ nữ của Tổng giám đốc Trường mà cậu cũng muốn động vào à, cậu chán sống rồi sao?" 

"Nhưng mà Tổng giám đốc Trương có thể xem trọng cô thì đó chính là may mắn của cô, cô đừng có mà rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt như thế" Vũ Trọng Đình lại nói. 

"Tôi nói rồi, một ly rượu thì một ly rượu, về phần ngủ cùng một đêm thì thật xin lỗi..." 

Vũ Linh Đan không kiêu ngạo không tự ti nói rất rõ ràng, nhưng bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo chặn ngang hông Vũ Linh Đan làm cô lảo đảo một cái rồi vững vàng ngã vào lòng Trương Thiên Thành. 

Bàn tay đáng sợ kia vẫn ở ngang hông của cô như cũ. 

Vũ Linh Đan cúi đầu, chỉ cảm thấy hô hấp sắp sửa nổ tung, trong lúc giãy dụa đã suýt chút làm mặt nạ rơi xuống, cô tranh thủ thời gian chỉnh sửa thì nghe thấy Trương Thiên Thành nói: "Đã dám đến đây làm thì sao lại không dám dùng bộ mặt thật ra mà gặp người khác chứ?" 

Nói xong, anh làm bộ muốn lấy mặt nạ của cô xuống. 

Vũ Linh Đan nhanh chóng giữ chặt, sau đó muốn đứng dậy lần nữa nhưng thân thể vẫn bị trói buộc, cô vốn không thể động đây. 

Trong mắt người ngoài thì câu nói này của Trương Thiên Thành chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Vũ Linh Đan nghe vào lại cảm thấy Trương Thiên Thành cố ý sỉ nhục mình, không biết có phải do cô chột dạ không. 

"Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi trước đây." 

Trương Thiên Thành buông Vũ Linh Đan ra rồi tự mình đứng dậy, một tay anh khoác eo của Vũ Linh Đan còn một tay khác thuận tiện cầm áo khoác bên cạnh lên. 

"Tổng giám đốc Trường có việc thì đương nhiên cần đi trước rồi, chúng tôi không làm anh mất hứng nữa" 

Vũ Trọng Đình cười ha hả. 

Dường như tất cả đàn ông trong phòng bao đều lộ ra nụ cười như thế, Trương Thiên Thành ôm người đẹp muốn làm gì, đáp án không cần nói cũng biết. 

Trương Thiên Thành cũng không giải thích, khuôn mặt anh lạnh lùng mà bình tĩnh, chỉ dùng một cánh tay mà đã ép buộc Vũ Linh Đan đi ra ngoài cùng anh. 

Sau khi Vũ Trọng Đình nhìn thấy thì lắc đầu khinh thường, 

anh ta tự tin nói: "Loại phụ nữ thế này tôi đã gặp nhiều rồi, ngoài mặt thì làm bộ liệt nữ trinh tiết nói tôi không cần tiền, nhưng chỉ cần cho đúng giá thì chuyện gì cũng làm, thật sự phải nói xã hội hiện tài là của người có tiền, còn phụ nữ thì chỉ có thể đối phó bằng tiền mà thôi" 

"Không sai, ba mươi lăm triệu không đủ vậy thì ba trăm năm mươi triệu, ba trăm năm mươi triệu không đủ thì ba tỷ rưỡi, ha ha." 

Mọi người phụ họa sôi nổi. 

Ra khỏi quán bar thì Vũ Linh Đan lập tức đẩy Trương Thiên Thành ra để giữ một khoảng cách: "Hôm nay phải cảm ơn Tổng giám đốc Trường đã cứu tôi ra khỏi đó, tôi xin về trước." 

"Tôi cứu cô sao?” Trương Thiên Thành lặp lại một lần. 

Người phụ này nghĩ không tệ đấy. 

Trông anh giống người tốt lắm à. 

"Tôi thấy cô hiểu lầm ở đâu đó rồi, nếu cô đã đi ra cùng tối vậy thì tất nhiên tối nay phải đi theo tôi rồi, cứ yên tâm, khoản tiền tôi cho cô sẽ không ít" 

Trương Thiên Thành nói một cách chậm rãi, sau đó còn cho một mức giá: "Với một cô gái bình thường sẽ là hai mươi tám triệu, coi như tôi cho cô thêm để chẵn ba mươi lăm triệu, đổi lại là Vũ Trọng Đình thì anh ta sẽ không cho cô nhiều như vậy đâu." 

"Trương Thiên Thành, anh thật khốn nạn!" 

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv