Nhìn bóng lưng của An Cửu lên tầng, Hà Xuyên thấy rất bất an.
Cô thừa nhận là cô rất tham lam. Tuy đã trả thù được rồi, bản thân vẫn muốn trở lại như trước kia.
Nhưng làm gì có miếng bánh ngon nào bỗng dưng rơi từ trên trời xuống đâu?
Bất giác, Hà Xuyên giơ tay xoa nhẹ hai bên thái dương.
Rốt cuộc cô phải làm sao đây? Nếu để cho An Cửu biết được cô tiếp cận hắn vì cháu trai hắn thì chắc hắn băm vằm cô ra là còn nhẹ mất.
Điên mất thôi…
Ngày càng đến gần hôn lễ, Hà Xuyên lại tất bật với công việc hơn. Cứ hễ đến công ty, thấy có việc gì làm là cô đều nhận hết về mình.
Đến cả Mộc Ái thấy sự bất thường của cô như vậy thì cũng dè chừng, không dám lại gần.
Mà Hà Xuyên có làm thế nào thì cũng không thể thay đổi được kết quả là hôn lễ vẫn phải diễn ra.
Thứ gì mà An Cửu đã quyết định thì chẳng có gì lay chuyển được cả.
Hôm ấy, hắn dẫn Hà Xuyên về An Gia, họp mặt gia đình để bàn về kế hoạch tổ chức hôn lễ.
An Cửu cũng chẳng vòng vo, hắn cũng nói thẳng luôn về việc sẽ đến tận quê của Hà Xuyên để tổ chức, tránh cho gia đình cô phải đi xa. Không những thế, mọi thứ phải thật tối giản nhất có thể, không được xa hoa cầu kỳ.
Lời đề nghị này khiến ai nấy cũng đều phản đối, tuy nhiên trước mặt của hắn nên chẳng ai dám nói, chỉ có thể nhìn về phía An lão gia chờ đợi.
Thật không ngờ, An lão gia lại đồng ý ngay khiến mọi người đều rơi vào tuyệt vọng.
Một trong số họ hàng gần nhất của An Gia vì rất lâu đã cố nhịn, không thể chịu đựng thêm nữa đành đứng phắt dậy phản đối.
- An tiên sinh! Cho dù ngài là trưởng bối nhỏ tuổi nhất của An Gia! Nhưng cũng không thể lợi dụng quyền hành vì 1 người phụ nữ mà bắt ép mọi người phải theo ý ngài được!
Lời nói vừa dứt, bầu không khí trong phòng ngày càng trở lên nặng nề.
An Cửu vẫn bình thản, khoé miệng hơi cong lên.
- Sao hả? Từ bao giờ 1 kẻ nhỏ nhoi chưa có thành tựu nào lại dám lên tiếng mắng tôi vậy?
- Tôi…
Người đàn ông kia lập tức run rẩy không dám nói thêm câu nào.
Trong 1 gia tộc lớn thì ngoại trừ các trưởng lão có chức quyền ra thì chỉ có những thành viên đạt được thành tựu nhất định mới có tiếng nói.
Nhận thấy sắc mặt của An Cửu ngày càng khó coi, An Bắc Lam lập tức vẫy tay ra hiệu cho 2 tên thuộc hạ tiến lên, lôi người đàn ông kia ra ngoài trước.
Trương Nguyệt thấy vậy thì khó chịu quay sang nhìn con trai đang ngồi bên cạnh. Bỗng dưng bị Tư Bắc Lam hớt tay trên như thế, thật sự bà ta không cam tâm.
Cũng chỉ tại con trai bà ta không có chút nhanh nhẹn nào cả!
Mà An lão gia bên này chỉ biết thở dài. Bao năm nay, ông đã dành hết tất cả những gì tốt nhất cho đứa em trai này. Giờ chỉ còn mỗi nguyện vọng là mong đứa em trai này lấy vợ thôi…
Bây giờ tình hình lại như vậy, không đồng ý thì ông lại thấy có lỗi.
Thế là, không ngoài dự đoán. An lão gia như thường lệ nghe theo lời nói của An Cửu mà không 1 chút do dự gì.
- Nghe đây, tất cả cứ nghe theo Tiểu Cửu. Ta không cần biết mọi người làm bằng cách nào, hôn lễ phải theo đúng như những gì Tiểu Cửu yêu cầu.
Hà Xuyên tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh này thì không khỏi nuốt 1 ngụm nước bọt.
Không chui vào trong chăn thì sao biết chăn có rận. Nhìn đại gia tộc lớn hùng mạnh như này, vậy mà trong nội bộ lại tranh chấp kịch liệt như thế.
Chắc vì do trước đây cô có cuộc sống quá mức yên ổn. Hiện tại bỗng bị kéo vào cuộc chiến gia tộc này, thật sự cảm thấy có chút đáng sợ.
Sau khi họp bàn xong mọi thứ, Hà Xuyên nói nhỏ vào tai của An Cửu muốn ra ngoài đi dạo 1 chút. Vì hắn còn bận ở lại bàn chuyện với anh trai nên đã đồng ý để cho cô đi 1 mình.
Mà Hà Xuyên đi lòng vòng kiểu gì, đến khu vườn lớn phía sau, thấy không gian ở đây rất thơ mộng nên định ngồi tạm ở đây 1 chút.
Mà ngờ đâu, vừa mới đặt mông xuống thì đột nhiên cô nghe thấy có tiếng người bên kia hồ vọng tới.
- An Thất Gia không biết nghĩ gì mà lại điên rồ vì 1 người phụ nữ như vậy! Tư Ngôn, anh xem xem phải khuyên chú của anh đi chứ…
An Tư Ngôn không nói gì. Ông đưa mắt về phía của An Tư Nhất, thấy con trai đang chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại thì tức giận giật lấy, thẳng tay ném xuống hồ.
- Ba… Sao ba lại…
- Mày không thấy cả cái nhà này đang loạn cả lên à mà vẫn ngồi đó chơi mấy thứ vô bổ! Bảo sao, mày mãi mãi không bằng 1 góc của Bắc Lam!
Trương Nguyệt lập tức bênh vực con trai.
- Anh nói cái gì thế hả? Tư Nhất mới giải quyết công việc xong nên muốn giải trí lát thôi. Vả lại, chuyện này đâu có liên quan gì đến con trai mình đâu. Sao anh cứ phải gắt lên với con thế chứ?
Trương Nguyệt vừa nói vừa nhìn về phía của Mộc Ái, ra hiệu cho con dâu nói đỡ cho An Tư Nhất.
Mộc Ái vì muốn lấy lòng mẹ chồng nên cũng thêm thắt vài câu ngay.
- Mẹ nói đúng đấy ba. Dạo gần đây chồng con vì công việc mà bận lắm. Mà chính ra người phụ nữ kia mới là nguồn cơn mọi chuyện. Nếu không có cô ta thì ông trẻ đâu có khiến cả gia đình ta loạn cả lên đâu…
Trong khi Mộc Ái đang định xả hết những gì bản thân chịu lên đầu của Hà Xuyên thì chợt cô ta liền dừng lại.
Bóng dáng của Hà Xuyên từ đâu xuất hiện khiến cho Mộc Ái liền im bặt ngay.
Tình hình là không khí có chút gượng gạo. Trương Nguyệt đành lên tiếng trước.
- Cô Hà Xuyên, sao lại ra ngoài này rồi, không ở cùng với An Thất Gia sao?
Hà Xuyên điềm tĩnh, đi đến ngồi xuống đối diện với Mộc Ái, không tức giận mà chỉ nở 1 nụ cười đầy ẩn ý.
- Đã kết hôn đâu nên tôi đây chẳng dám bám lấy anh ấy làm gì. Hình như cháu dâu vừa mới nhắc xấu đến bà nhỉ? Nhận tiện có bà ở đây mau nói tiếp đi. Không thì… Chúng ta liền gọi ông trẻ ra đây nghe cùng nhé?