“Vâng!”. Chờ Dương quản gia rời đi, Ân lão phu nhân nhìn Trương Uyển Du nở một nụ cười. “Lạc Lạc này, lần này cô Cố đến, con nhớ giúp bà nội mai mối nhé!” “Mai mối?”
Ân lão phu nhân thở dài:
“Anh trai con không phải đã 30 tuổi rồi sao? Thế nhưng... Haizz thằng nhóc đó đến bây giờ
còn chưa kết hôn, ngay cả vị hôn thê cũng không có, đến cả bạn gái cũng không. Mắt thấy
bà già này là người cũng gần đất xa trời, còn chưa cả có cơ hội bế cháu trai nữa, ta gấp đến
không chịu được đây này!”
Đôi mắt Ân lão phu nhân sáng lên:
“Cố tiểu thư này có ngoại hình, tính cách và gia cảnh không tệ, cho nên, ta muốn cho anh
trai con cân nhắc một chút xem có vừa ý không?”.
Trương Uyển Du hiểu ý gật đầu.
Cái này tính ra chính là đang ngụy trang thành một buổi xem mắt đây. Lý Hoa cùng Nhiếp Tương Tư cũng đang phàn nàn với cô ấy về vấn đề này, cảm thấy có
cũng gần hai mươi lăm tuổi rồi, nóng lòng muốn đem cô gả đi, bọn họ cũng
tìm đủ lý do để bắt cô đi xem mắt, mặc kệ đối phương có điều kiện hay tướng mạo như thế
nào.
Đột nhiên cô có chút đồng cảm với Ân Hàn Tín.
Một lúc sau, Lãnh dương dẫn một cô gái diện váy hồng đi vào. Cô gái có ngũ quan thanh tú, mái tóc đen xõa xuống tà váy dài khiến cô thêm phần yểu điệu, thướt tha.
Cố Thư ánh mắt khẽ nhìn xung quanh, lễ phép hướng tới Ân lão phu nhân gật đầu, ôn nhu
nói:
“Xin chào lão phu nhân”. Ấn tượng đầu tiên là Cố Thư là một cô gái có tri thức, hiểu lễ nghi. Ân lão phu nhân hài lòng nhìn Cố Thư đáp:
“Tốt, tốt, nhanh tới đây ngồi!”.
Cố Thư di chuyển đến ngồi xuống cạnh Ân lão phu nhân hỏi han: “Ân lão phu nhân, thân thể của người dạo này thế nào rồi?”
“Tất cả đều ổn, không có gì đáng lo ngại!”
Khi đối diện với những người phụ nữ xinh đẹp hơn mình, người ta thường có một loại cảm
giác bất an. Vì vậy Cố Thư ánh mắt khẽ chuyển sang Trương Uyển Du bên cạnh Ân lão phu
nhân thăm dò.
“Lão phu nhân, đây là ai ạ?”
Ân lão phu nhân vội vàng kéo tay Trương Uyển Du giới thiệu:
“Đây là cháu gái của ta”.
“Cháu gái của ngài?”
Cố Thư nhíu mày nghi hoặc.
“Đúng thế, cháu gái ruột của ta!”
Ân lão phu nhân vui vẻ nói.
Cố Thư có chút khó hiểu bởi theo như cô biết thì cháu gái của Ân lão phu nhân đã qua đời
cách đây vài năm, tại sao bây giờ lại xuất hiện thêm một cô cháu gái ruột”.
Tuy nhiên, Ân lão phu nhân vẫn còn một cô con gái, có khả năng Trương Uyển Du là con
của con gái Ân lão phu nhân?
Sau khi biết được Trương Uyển Du là cháu gái ruột của Ân lão phu nhân, Cổ Thư thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì nếu được Trương Uyển Du giúp đỡ thì phần trăm cô được gả vào gia đình Ân thị gần thêm một bước. Đúng lúc này, Trương Uyển Du lên tiếng: “Cô Cố, cô cứ gọi tôi là Lạc Lạc là được!”
“Vậy tôi sẽ gọi cô là Lạc Lạc”
Cố Thư cười thân mặt nói: “Ân lão phu nhân, cháu gái người thật xinh đẹp”. “Cháu gái ta sao có thể không xinh đẹp chứ!”. Ân lão phu nhân tự hào nói.
“Nhân tiện cho cháu hỏi, Ân thiếu gia vẫn chưa về sao?”
Cố Thư giả bộ vô ý hỏi một câu. “Thằng nhóc đó đang trên đường trở về rồi, cháu đợi nó một chút”.
!
Cố Thư khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua bàn cờ trên bàn:
“Ah, lão phu nhân, người vừa mới đánh cờ sao?”
“Đúng, đúng, đúng. Cháu biết chơi sao?”
“Vâng, cháu cũng chỉ biết sơ sơ thôi ạ!”.
Cố Thư là một cô gái khiêm tốn và lễ phép, là người biết tiến, biết lùi. Xem dáng dấp của cô ấy, Trương Uyển Du biết cổ là một cao thủ.
Ân lão phu nhân xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nhức nói: “Nếu con biết chơi thì có thể ngồi xuống chơi với Nhạc Nhạc một lát, ta sẽ ngồi bên cạnh xem”
"Ân, được!”
Cố Thư cười nói và chuyển sang vị trí Ân lão phu nhân ngồi.
“Có thể chơi chứ?” Cổ Thư hỏi. Trương Uyển Du: “Có thể!”. Tiếp đó, Trương Uyển Du và Cổ Thư cùng ngồi xuống bắt đầu đánh cờ. Cổ Thư tinh thông cờ vây cô ấy định sẽ cố ý chơi thua, nhường cho Trương Uyển Du thắng để giành sự ưu ái của Trương Uyển Du.