Lúc Trương Uyển Du đưa đồ ngủ cho Ân Hàn Tín sắc mặt cô có chút ngại ngùng.
Trên thực tế, ngày hôm qua lúc cô vừa mới chuyển đến đây, cô nàng háo sắc Nhiếp Tương Tư kia đã tặng cho cô một bộ đồ ngủ tình nhân kiểu mới nhất, do vậy mới có bộ đồ này.
Nói gì mà tương lai cô dẫn bạn trai về nhà, động tác quá kịch liệt khiến quần áo bị xé rách rồi thì thay bộ này.
Chẳng ngờ ngay hôm nay đã có thể lên sàn sử dụng.
Ân Hàn Tín nhìn đồ ngủ kiểu nam Trương Uyển Du đưa đến, mày khẽ nhướng lên.
Nếu như anh không nhìn sai thì bộ đồ ngủ trước mắt này với bộ đồ ngủ Trương Uyển Du
mặc lúc mở cửa là một kiểu đồ ngủ đồi của tình nhân. “Cảm ơn!”
“Không có gì!”
Trương Uyển Du sắp xếp Ân lão phu nhân nằm xong. Bản thân đi ra phòng khách thu dọn
lại gối ôm trên sô pha để Ân Hàn Tín có thể nằm thoải mái, rồi cầm một cái chăn và một cái gối ra, xong lại kéo bàn trà qua một bên. Vừa mới thu dọn xong thì cửa phòng vệ sinh cách một tiếng mở ra, Trương Uyển Du quay
đầu liền nhìn thấy Ân Hàn Tín đã tắm rửa và thay đồ ngủ xong đi ra.
Trong khoảng khắc nhìn thấy Ân Hàn tín, đột nhiên Trường Uyển Du cảm thấy máu toàn
thân xông thẳng lên não. . Bộ đồ ngủ trên người Ân Hàn Tín rất vừa vặn.
Nhưng.... Cổ áo của bộ đồ ngủ đó quá thấp khiến hơn nửa cơ ngực lộ ra. Ân Hàn Tín vừa mới tắm xong, ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước, giọt nước men theo cổ của anh trượt đến xương quai xanh. Sau đó, tiếp tục trượt xuống dưới. Lại thêm dung nhan tuấn tú khuynh thế kia của Ân Hàn Tín, quả thật là yêu nghiệt nhân gian, khiến người ta hận không thể lập tức hung hăng mở phanh ra cổ áo hở thấp kia rồi chà đạp một phen. Đột nhiên Trương Uyển Du cảm thấy miệng khát lưỡi khô. Cô vô ý thức nuốt một ngụm nước miếng.
Trong lòng lặng lẽ mắng cô nàng Nhiếp Tương Tư kia sao lại tặng cô bộ đồ ngủ xấu hổ như vậy. Hình tượng sáng ngời của cô hoàn toàn bị cô ấy hủy sạch rồi. Sau khi Trương Uyển Du sửng sờ trong ba giây thì phản ứng mới trở lại. “À, sô pha đã được dọn xong rồi, có thể ngủ rồi” Nói xong, Trương Uyển Du như chú thỏ bị dẫm phải đuôi, chạy như bay đi vào trong phòng,
sau đó khóa trái cửa lại.
Nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy của Trương Uyển Du, khóe miệng của Ân Hàn Tín
giống như thợ săn ngậm một tia sắc bén, tia sáng đó chỉ khi nhìn thấy được thú săn mới có
thể lộ ra.
Bởi vì buổi tối ăn đồ có hơi mặn nên lúc nửa đêm Trương Uyển Du cảm thấy khát khô cổ họng, bèn mơ hồ mò đến phòng bếp rót nước. Bỗng nhiên chân cô vấp phải thứ gì đó trên nền khiến cơ thể cô nghiêng qua một bên. Thân thể đột nhiên mất trọng tâm làm cho Trương Uyển Du trong nháy mắt liền tình táo, phản ứng nhanh nhẹn cũng không thể nào giúp cô, cuối cùng vẫn bị ngã xuống, cô giơ tay chống ở bề mặt phía dưới theo bản năng, để tránh đập mặt xuống nền. Nhưng mà, ngoài dự đoán, cô đè trúng vật gì đó ở bên dưới. Bị bất ngờ khiến cho cô buột miệng kêu lên một tiếng. Trong bóng tối, cô cau mày, bàn tay liên tục sờ soạng phía dưới, đến khi cảm thấy chạm đến một vùng ấm áp. Bởi vì bốn phía tối đến mức không thể thấy được năm ngón tay,nên ngược lại thính giác cùng xúc giác càng trở nên nhạy bén hơn, lòng bàn tay cô chạm đến mảng da ấm áp giống như của con người, còn có cả tiếng gõ có lực giống như nhịp
tim.
Thình thịch....thình thịch..