3.
Đúng là không có cách nào ở lại chỗ này nữa.
Tôi lôi Tống Giai đi thu dọn qua loa một chút để chuẩn bị về.
Vừa tới bãi đậu xe, một chiếc Maybach chói lọi đột nhiên dừng lại ở trước mặt.
"Đi đâu, tôi đưa hai người đi." Tần Miện vuốt tóc, thần thái sáng lạng.
"Không cần." Tôi kéo Tống Giai vòng qua, không thèm quay đầu lại.
Không chút do dự nào, chắc chắn bây giờ trông tôi rất đẹp trai.
"Sao, sợ tôi?"
Dám công khai khiêu khích bà đây!
Làm sao tôi có thể chịu nổi?
"A. Đùa chút thôi mà. Đi nào Giai Giai, cho chúng tôi đi nhờ một đoạn."
Tống Giai vội vàng lùi về phía sau, bộ dạng hốt hoảng như sợ tránh không kịp vậy.
"Thấm Thấm, tui phải lái xe về, bà cứ đi trước đi."
...
Lúc lâm trận lại bỏ chạy, đúng là không trượng nghĩa tí nào.
Tôi không thể làm gì khác hơn là một mình ngồi lên xe.
Và sau đó... chính là sự im lặng khó xử kéo dài.
"Đã lâu không gặp, mấy năm nay anh thế nào?" Tôi là một cô bạn gái cũ có phong cách, bất cứ lúc nào cũng phải giữ thể diện.
Anh liếc nhìn tôi một cái, nhàn nhạt trả lời: "Làm sao, tối hôm qua ngủ với tôi, giờ lại muốn hỏi cái này?"
...
"Tối hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi." Tôi ra sức giải thích.
"Hiểu lầm?" Anh bật cười thành tiếng, "Vậy em muốn hẹn ai?"
Tất nhiên là tiểu thịt tươi vừa cao to đẹp trai vừa biết nghe lời.
Tôi không dám nói thẳng ra, sợ anh sẽ xé tôi ra mất.
"Việc này đâu có liên quan gì tới anh, Tần tiên sinh." Tôi vẫn giấu kín như bưng.
"À, tối qua em đã..."
Theo bản năng tôi đưa tay lên bịt miệng anh lại, đúng là không để cho người ta đoan trang nhã nhặn được mà.
Một giây sau, lòng bàn tay lại bị một bờ môi dịu dàng hôn lên...
Tôi vội vàng rụt tay lại, người đàn ông mưu mô này.
"Tần Miện, anh thật biến thái." Tôi dùng sức xoa tay, nhưng càng xoa lòng bàn tay càng thêm nóng.
"Còn dám nói xấu tôi? Que tăm?" Anh cười lạnh hừ một tiếng.
Đúng lúc gặp đèn đỏ trên đường, ngón tay thon dài của anh chậm rãi vuốt ve cổ tôi.
"Bị chó cắn à?" Anh quay đầu nhìn tôi đầy ẩn ý (gốc là ý vị thâm trường).
Giờ phút này, tôi chỉ muốn lập tức tìm một cái lỗ để chui xuống...
"Khụ..." Tôi định quay đầu đi, làm dịu bầu không khí lúng túng này.
Không ngờ chỉ giả vờ ho một chút, lại thật sự bị sặc nước miếng...
Ho đến tê tâm liệt phế, như quỷ khóc sói gào...
Tần Miện đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
"Kích động như vậy, sao, em vẫn còn tình cảm với tôi à?" Sao nghe lời này đê tiện thế nhỉ.
...
Cái đồ tự luyến thối tha!
Tôi lập tức vặn lại, "Sao có thể. Sau khi chia tay với anh, cuộc sống của tôi dễ chịu biết bao."
"À, không phải em vẫn còn độc thân sao?" Anh vạch trần tôi không thương tiếc.
Tôi không phục, dựa vào cái gì mà anh tay trong tay với người khác ở nước ngoài, còn tôi vẫn độc thân không có kết quả.
Con hàng này còn cười nhạo tôi!
Tô cố ý ngạc nhiên, "Anh nghe ai nói? Tôi có bạn trai rồi, honey nhà tôi trẻ hơn anh, dáng dấp đẹp trai lại còn rất thương tôi."
Khuôn mặt anh lộ ra vẻ kinh ngạc, sắc mặt đen lại.
"Trẻ hơn tôi?" Trông anh có hơi mất hứng.
"Là một em trai mới ngoài hai mươi." Tôi bịa chuyện không cần suy nghĩ.
"Dáng dấp đẹp trai?"
"Chân dài eo thon, cơ bụng tám múi thêm đường nhân ngư, quá tuyệt." Tôi nuốt nước miếng như thật.
"Tô Thấm, honey nhà em có biết tối qua em đi với bạn trai cũ không?" Giọng nói của Tần Miện càng lúc càng lạnh.
Ấy... Quên mất vụ này.
"Tần Miện, anh chắc chắn phải giữ bí mật giúp tôi." Tôi làm như bất đắc dĩ thở dài, "Tôi sợ em trai nhỏ ghen, lại phải dỗ dành."
Sắc mặt anh triệt để tối sầm.
Đột nhiên, chiếc xe quay ngoắt 180 độ, dừng lại trong nháy mắt.
Tôi suýt chút nữa không ngồi vững, vẫn chưa hoàn hồn nhìn anh chằm chằm.
"Đi. Xuống xe." Anh lạnh lùng đuổi người, giọng điệu ra lệnh không thể nghi ngờ.
Tốt lắm, xem ra cuối cùng tôi cũng chọc giận Tần Miện rồi.