Quân Kỳ cưỡng chế giành lại Tạ Miên trên tay Khúc Dao, thấy chị gái trước mặt đang bị mình ôm chặt đã đau đến nhăn mày, Tạ Miên đành mếu máo mà buông tay ra.
"Không thể nào, chắc do Miên Miên ngượng ngùng vì được tao ôm thôi, nhỉ?" Quân Kỳ mỉm cười thân thiện nhìn xuống.
Bị nhìn như vậy, Tạ Miên ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Thấy cô bé dễ thương muốn gật văng luôn cái đầu, Khúc Dao đau lòng không thôi, cũng thầm nghĩ.
Phải bảo mẹ đưa anh trai đi khám thôi.
Khổ thân cô bé đáng yêu.
Xin lỗi, bây giờ chị không thể cứu được em.
Nhìn bóng lưng héo úa đang đi lên lầu của Khúc Dao, Khúc Quân Kỳ xùy một tiếng, lại nhìn thấy tiểu hôn thê của mình đang không rời mắt khỏi bóng lưng kia được, anh đen mặt hôn chụt lên má Tạ Miên.
Thành công khiến Tạ Miên dời sự chú ý sang anh.
"Chúng ta bồi dưỡng tình cảm tiếp thôi."
Nếu ba mẹ Khúc có ở nhà, chắc chắn sẽ rất phẫn nộ muốn đánh cho Khúc Quân Kỳ một trận.
Người ta chỉ mới 8 tuổi thôi đấy!
Muốn ăn cơm nhà nước đến thế à?!
Nhưng có Khúc Quân Kỳ ở đây, ba mẹ Khúc sao mà biết được cơ chứ.
***
Thế là từ hôm đó, Quân Kỳ như có thêm một thú vui mới.
Đó chính là ôm ấp hôn hít tiểu hôn thê của mình.
Mà toàn nhân lúc ba mẹ Khúc không chú ý, vụng trộm ăn đậu hũ của một đứa bé 8 tuổi.
Mỗi lần Khúc Dao hay người hầu bắt gặp cảnh như vậy, trong lòng tuy có chút đau, nhưng lại không dám nói gì.
Chỉ cần một cái liếc mắt của Khúc Quân Kỳ cũng đủ khiến cả đám lạnh toát từ đầu đến chân rồi.
Thôi vậy, dù gì con bé cũng là vị hôn thê của Quân Kỳ, tương lai sau này còn trở thành vợ của Quân Kỳ nữa.
Lờ đi.
Mắt không thấy, lòng không đau.
***
Mùa hè nhanh chóng đi qua, nghênh đón một mùa thu mới.
Trường đại học quân đội nơi Khúc Quân Kỳ đang học tổ chức một chuyến tập huấn quân sự.
Khúc Quân Kỳ không muốn đi tí nào, một phần là đã từng tập qua những bài học đó từ khi còn nhỏ rồi, một phần nữa là không muốn xa nhà.
À, thực ra là không muốn xa 'Miên Miên bé bỏng' của mình.
"Cuộc đời mà, không cho chúng ta bất kỳ sự lựa chọn nào khác."
Nghe được tiếng thở dài của anh trai, Khúc Dao bĩu môi khinh bỉ.
"Anh cố gắng học tập đi, sau này khi anh thành công, Miên Miên mới nở mày nở mặt khi có được một người chồng 'tuyệt vời' là anh."
Quả nhiên, câu nói động viên giả trân này thành công làm cho Khúc Quân Kỳ nhanh chóng sôi sục ý chí chiến đấu.
"Thế thì mày bảo ba mẹ giúp anh, anh mày sẽ học luôn ở đấy luôn, ra trường chắc chắn sẽ thành công sớm."
"...Anh điên à? Quyết định đột ngột thế, ba mà biết được sẽ đánh anh nhừ tử."
"Mày nhìn mặt anh này, có thấy sự sợ hãi nào không?"
"...Không."
"Đúng rồi, đánh thì sao, đánh thì tao né."
Biết rằng không khuyên được anh mình, Khúc Dao cắn môi tự trách.
Biết thế cô không dại dột đi khích Khúc Quân Kỳ, bây giờ trở về biết ăn nói thế nào với ba mẹ đây.
Huhuhu.
Chiếc xe chở Khúc Dao đến trường cấp 2 trước, rồi chở Khúc Quân Kỳ đến khu quân sự.
Do Quân Kỳ không thích cái mùi xe khách mấy nên không muốn đi chung với trường.
Đi riêng cho khỏe.
***
Khi Tạ Miên tan học về nhà, cô bé mở điện thoại, thấy được tin nhắn của Khúc Quân Kỳ gửi cho mình.
'Tiểu bé bỏng của anh, chồng em phải đi chuẩn bị gây dựng sự nghiệp rồi, khi nào anh về anh sẽ mua quà cho bé, bé không được quên anh đâu đó.' Người gửi: Chồng em.
Tạ Miên nhíu mày ghét bỏ cách xưng hô của Quân Kỳ dành cho mình, nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ đến nỗi muốn mở tiệc.
Đại biến thái đi rồi.
Cô bé có thể tự do một khoảng thời gian dài.
Mỗi ngày không bị đại biến thái ôm hôn nữa rồi. (Hôn má thôi, cùng lắm là hôn khóe môi thôi, chưa có hôn môi đâu 🌝)
Hôm nay trời đẹp và trong xanh làm sao.
***Góc tác giả:
Giai đoạn này là nam chính đang trong tuổi dậy thì nên tính cách có phần nổi loạn, dở hơi, thần kinh:)
Nhưng đến khi trưởng thành, tiếp xúc nhiều với xã hội rồi thì sẽ có một phong vị khác.
Nữ chính cũng vậy, ngoan ngoãn như vậy thôi, đến tuổi dậy thì cũng bướng, còn đối chọi với đại biến thái Khúc Quân Kỳ nữa cơ mà.