Hắn chạy thật nhanh đến phòng y tế ,mở cửa bước vào thì chẵng thấy cô y tế đâu , vội nhìn ngó xung quanh kiếm nó thì thấy nó nằm chình ình trên chiếc giường y tế ngủ một cách ngon lạnh . Hắn vội chạy lại nhìn nó mà thở phào nhẹ nhõm , nãy giờ học chẵng vô chữ nào , hắn cứ ngồi sợ sệt lo lắng cho nó .Bây giờ nhìn nó ngủ ngon thế này lòng hắn chợt dịu đi một lúc , ngồi nhìn nó đầu óc miên man nghĩ ngợi '' Kỳ nhỉ ??? Sao mình lại lo lắng cho nhỏ này nhiều như vậy chứ ??? Chẵng thể hiểu nổi mình nữa '' hắn ngồi lắc đầu ngán ngẫm :
- Em lên thăm bạn gái ấy àk ???_ cô y tế bước vào phòng từ lúc nào lên tiếng hỏi hắn .
- Ơ......................_hắn bất ngờ quay đầu lại nhìn cô .
- Xem ra lo lắng cho bạn gái quá ha ???_ cô mỉm cười nhẹ hỏi hắn .
- Dạ có gì đâu cô . Thôi bạn ấy ngủ say quá em về lớp đây ạ _ hắn đứng dậy ngường nghịu gãi đầu nói .
Hắn từ từ bước ra khõi phòng trở về lớp . Cũng là lúc chuông vào lớp kêu lên,hắn ngồi xuống suy nghĩ mông lung mà chẵng để ý tí nào về bài học .Con nhỏ đầu đàn lúc nãy ngồi lườm liếc vào cái chỗ nó ngồi mặc dù chẵng có nó , rồi hí hoáy viết một mảnh giấy chuyền cho bọn đàn em của mình . Giờ ra về cũng đến hắn uể oải đứng dậy thì cả đám con gái trong lớp từ đâu bu lại quanh hắn :
- Anh àk !! Ở lại tí đi từ từ về .
- Đúng đó hôm qua chưa kịp làm quen gì hết .
- Nhưng mà .............._ hắn nhăn mặt lưỡng lự .
- Thôi mà dù sao cũng là bạn mới chưa kịp quen với lớp . Sẵn đây tụi em giới thiệu cho anh nghe .
- Cái lớp này.............................._ một con nhỏ đứng luyên thuyên đủ chuyện .
Nhỏ cầm đầu thì nhếch môi một cái rồi bứơc ra khỏi lớp cùngvới 3 , 4 thằng nhìn có vẻ to cao lực lưỡng .
Ở phòng y tế :
'' Sao chuông reo lâu vậy mà hắn vẫn chưa đến nhỉ ??? Chán tên này thật , thôi tự về vậy '' nó ngồi nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ :
- Em chờ bạn ấy àk ???_ Cô y tế mỉm cười hỏi .
Nó nhìn cô chằm chằm , cô thật ân cần và dễ thương , có vẻ cô còn rất trẻ nữa . Ở cô toát ra một nét hiền hậu , dễ gần :
- Dạ _ nó cúi đầu xuống nói .
Cô là người thứ 3 ngoại trừ bà và hắn mà nó noí chuyện , có lẽ ở cô nó cảm nhận được một sự an toàn và ấm áp lan tỏa .
- Dạ thôi em về đây ạ _ nó lễ phép đứng lên chào cô .
- Ừ thôi em về đi .Cẩn thận với cái chân ấy nhé _ cô lại mỉm cười dịu dàng nói .
- Vâng ạ _ nó nhìn cô rồi quay lưng bước ra ngoài .
Nó từ từ bước xuống cầu thang , có vẻ vết thương đau lắm vì mỗi bước đi là dễ dàng thấy được vẻ mặt đau khổ cuả nó . Nó vừa bước xuống hết cái cậu thang thì va phải một thân hình vạm vỡ , ngước lên nhìn thì thấy một cái mặt lạ hoắc mà con bặm trợn vàdữ dằn nữa chứ :
- Mày vẫn câm như con hến nhỉ ???_ một giọng chanh chua vang lên . Nó quay sang nhìn một cách khinh bỉ .
- Hừ !! Không nói nhiều tụi bây khiên nó xuống nhà kho mau lên _ con nhỏ đó nhếch mép rồi ngoắc đầu sang bảo bọn đàn em đứng đó .
Nó bị khiên lên một cách dễ dàng . nó cố gắng giảy giụa nhưng tất cả đều vô ích vì nó vốn có khỏe khoắn gì đâu .Tụi đó khiên nó đến cái nhà kho của trường , quăng mạnh nó xuống :
- Để coi mày có mở cái miệng ra được không ???_con nhỏ cầm đầu nói .
- Chát !!!!!!!_ mộtcái tát giáng trời buông xuống mặt của nó . Mà chủ nhân của cái tát đó không phải ai khác ngoài con nhỏ đó .
Cái tát làm má nó đỏ ửng hẳn lên nhưng vẫn không nói gì con nhỏ đó tức quá xông vào tát thêm nữa , ngày càng đau hơn . Còn nó chỉ biết cắn răng chịu đựng không hé ra một từ nào ,nước mặt cũng không chảy ra dù chỉ là một giọt . Tụi đàn em nhỏ đó thấy vậy khuyên ngăn :
- Thôi chị Trinh !! Chị mà đánh nữa có lẽ nó chết đấy ạ _ tên đó nắm chặt tay con nhỏ Trinh .
- Hừ !! _ nhỏ Trinh giật mạnh tay ra nhìn nó tức tối .
- Tụi bây rút ra , khóa cái phòng này lại cho tao _ nhỏ Trinh bước ra khỏi phòng sai cả bọn đàn em bước ra .
Cả lũ răm rắm nghe theo khóa phòng lại , cánh cửa vừa đóng thì bóng đêm bao chặt cả căn phòng chẵng có một tia sáng nào có thể lọt vào , nó nhìn xung quanh một cách sợ hãi , ký ức xưa chợt ùa về, nước mắt nó tuôn trào , nó sợ đến nổi nấc lên từng tiếng .
Hắn cưối cùng thì cũng thoát ra được khỏi cái đám lộn xộn ấy vội chạy ngay đến phòng y tế :
- Bạn em đã về được 30 phút rồi em ạ _ cô y tế thu dọn đồ đạc chuẫn bị về .
- Em biết rồi em chào cô em về ạ _ hẵnụ mặt xuống buồn bã bước ra ngoài .
Hắn uể oải bước xuống nhà xe định ra về thì nghe được một cuộc đối thoại của 2 nữ sinh :
- Chẳng biết con nhỏ đeo mặt nạ chọc giận gì chị 2 lớp bên ấy mà để bị đánh thế kia .
Nghe nhắc đến nhỏ đeo mặt nạ , hắn đoán ngay là nó , thầm nghĩ đang có chuyện không lành xảy ra với nó , hắn chạy thật nhanh lại chỗ 2 nhỏ đó :
- Có chuyện gì đã xảy ra với Hy ???_ hắn nhìn hai nhỏ đó khẫn trương hỏi .
- Anh là chàng đẹp trai mới chuyển vào lớp 11a2 phải không ạ ???_ hai con nhỏ mừng rú hẳn lên .
- Làm ơn hãy trả lời tôi _ hắn gấp gáp hỏi .
- Thì con nhỏ đó chọc ghẹo gì chị 2 bị đánh ở cái nhà kho sau trường kìa _ 1 con nhỏ tự nguyện nói .
Nghe đến đó hắn vụt chạy thật nhanh đến nhà kho sau trường , thì thấy cửa đã bị khóa , cứ tưỡng là nó đã bị dẫn đi đâu , hắn định quay lưng chạy đi tìm thì nghe tiếng khóc . Hắn chạy thật nhanh lại chỗ nhà kho , vì không có chìa khóa nên hắn đạp mạnh vào cánh cửa , đưa mắt nhìn thì thấy nó ngồi co rúm ở đằng kia khóc nức nở , hắn vội chạy lại đưa tay sờ nhẹ lên má nó , nơi còn in hẳn 5 vệt tay . Nó ngước đầu lên nhìn hắn , rồi bất ngờ ôm chặt lấy hắn mà khóc nức nở . Hắn chẳng biết gì hơn là lấy tay vỗ nhẹ vào lưng nó :
- Tớ ở đây rồi đừng sợ đừng sợ nữa _ hắn vừa nói vừa vỗ .
Nghe thấy vậy nó càng to hơn , một lúc sau hắn cõng nó ra khõi nhà xe :
- Ai đã đánh cậu???_ hắn nói mà mắt ánh lên một cách giận giữ .
- Không có gì _ nó buồn bã đáp .
- Nói đi chứ ??? _ hắn đặt nhẹ nó lên chiếc xe đạp rồi hỏi .
- Đã bảo không có gì mà _ nó nhìn hắn tức giận nói .
- Không có gì mà bị nhốt ở đó hả ???_ hắn cũng giận không kém .
- Nếu có gì thì sao ??? Chuyện đó thì có liên quan gì đến cậu _ nó nhìn hắn rồi hét thật to .
- Sao lại không liên quan , tớ là bạn cậu mà _ hắn nhìn nó nói .
- Tôi bảo cậu là bạn của tôi hồi nào nhỉ ???_nó nhìn hắn khinh bỉ nói .
Hắn nghe xong câu đó thì buồn bã leo lên xe chỡ nó về . Trên đường về chẳng ai nói với ai câu nào , ngay cả bản thân nó cũng chẵng biết vì sao nó lại giận giữ với hắn như vậy . Có lẽ vì cái ký ức ấy chăng ??? Cái ký ức vô cùng kinh khủng ấy , ký ức về người cha đã mất .
Mọi chuyện có vẻ không đơn giản , đến khi nào nó mới chấp nhận tình bạn này ??