Các bar club sáng đèn, cũng là thời điểm của sự thác loạn.
Tiếng nhạc và tiếng ly va vào nhau tạo nên một bầu không khí tràn ngập khoái lạc. Thậm chí thi thoảng cũng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của một số cặp đôi quá vội vàng, ngửi thấy một ít mùi bạch phiến thoang thoảng trong không khí, càng lúc con người càng điên cuồng hơn.
Nếu như thực tế của một đời người cũng có thể điên cuồng như vậy, không quan tâm tới đúng sai hậu quả, như vậy tốt biết bao.
Con người, thật sự quá mệt mỏi rồi.
Dùng chân tình đối đãi hết lòng hết dạ với người ta, cuối cùng nhận lấy một tình cảm giả mạo đáng khinh bỉ.
Nhìn thấu nhiều người, lại không thể tùy tiện bóc trần họ. Ghét nhiều người, lại cũng không thể dễ dàng trở mặt. Đôi khi, cuộc sống chính là phải bắt ép bản thân nhẫn nhục chịu đựng. Cái xã hội này bức con người đến mức tận cùng của sự thống khổ rồi, quá mệt mỏi, quá giả tạo.
Cái thành Bách Nhật này thì có gì chứ? Chỉ được cái hào nhoáng bề ngoài, dưới cái ánh đèn chói lóa chẳng qua chỉ là một xã hội con người lừa gạt lẫn nhau mà thôi. Kẻ ăn mày trên đường khi đói quá cũng có thể ăn thịt đồng loại để sống, bọn bắt cóc buôn người luôn giả dạng những người tình trong mộng để dụ dỗ thiếu nữ đó thôi không phải sao?
"Tử Anh, làm gì mà buồn thế? Nãy giờ cô đã uống hai chai rồi mà vẫn không say..."
Ngụy Tử Anh cầm ly rượu rỗng trên tay, cười khẩy. "Là do tửu lượng quá tốt thôi, tôi chỉ muốn say sau đó tìm một người nào đó qua một đêm, ngày mai chẳng phải vẫn phải sống tiếp sao?"
"Cẩn thận uống say rồi coi chừng người nhà cô lại kéo bầy kéo lũ tới bắt cô thì tới chừng đó có chạy cũng không được."
"Bắt tôi?" Ngụy Tử Anh hừ lạnh. "Bắt tôi về thì tôi sẽ trốn ra nữa, có trách thì trách bản chất tôi không thích làm gái ngoan thôi."
"Nè, nếu buồn quá thì qua đây tụi này cho ké một phát, hàng bữa này đúng đẳng cấp đấy."
Ngụy Tử Anh phất tay. "Không, cái này thì không, tôi mà dính vào mấy thứ gây nghiện chắc chắn anh cả và anh hai sẽ đem tôi xé ra cho chó ăn mất."
"Nghiêm trọng vậy sao? Người nhà cô bạo lực thật."
Tiếng nhạc lớn đến mức lấn át tất cả, dòng người náo loạn trên sàn nhảy, một số đàn ông lại đặt biệt thích bộ ngực của cô DJ xinh đẹp phía xa.
Lúc này một góc ở cửa ra vào, Dương Trí cực khổ lôi kéo mãi mới có thể đưa Dương Nam Phương bước qua cửa club. "Dương Nam Phương, vào đi, vào đi mà...chẳng phải cậu thích Tâm Đan sư muội sao? Khô khan như khúc gỗ kiểu cậu thì làm sao giành lấy người ta, mau vào đây tôi sẽ chỉ cậu cách phong lưu."
Dương Nam Phương bực bội đẩy anh ta ra. "Dương Trí, tôi mới khỏi bệnh cậu lôi tôi vào đây làm gì?"
"Vào đây, nhảy múa, quá đáng hơn là qua tìm người nào đó "vận động" ra mồ hôi là hết cảm ngay, tôi không hại cậu đâu, mau vào trong đi."
Dương Trí phải cực khổ lắm mới có thể lôi "trụ cột" như Dương Nam Phương vào bên trong khu vực gọi nước, phục vụ club đến hỏi xem hai người uống gì, Dương Trí Woo Woo còn Dương Nam Phương lại gọi một ly sữa...
Sau khi anh đưa ra quyết định, lần phục vụ và mấy người cùng ngồi xung quanh đều quay lại nhìn anh như bắt gặp người hành tinh khác xuống trái đất. Dương Trí không biết giấu mặt mũi vào đâu liền cười cười gỡ rối, gọi cho anh một ly B52. Quả thật lúc này cậu ta chỉ muốn vác B52 tới đập tung cái đầu khô khan của Dương Nam Phương mà thôi.
Không biết là chứa cái gì trong đấy.
"Này, cậu theo học trường Bách Nhật bốn năm, nghe nói năm đầu rất ngỗ nghịch không lẽ chưa từng tới mấy nơi này?"
"Không nhìn thấy ngoài cửa treo cái gì à?" Dương Nam Phương chỉ tay. "Chỉ cho phép người trên hai mươi tuổi vào thôi."
"Nói cho cậu biết, quy luật là do con người đặt ra thôi. Xung quanh cậu có rất nhiều cô gái mười tám mười chín tuổi đấy, họ đều là hội viên VIP của club này nên ra vào thường xuyên." Dương Trí vừa nói vừa ném ánh mắt ve vãn về phía một cô gái nóng bỏng đối diện, ngược lại cô gái ấy cũng đáp trả nhưng mà là lên người Dương Nam Phương, Dương Trí hụt hẫng. "Cậu xem cậu xem, vừa vào quán đã lọt vào mắt mỹ nhân luôn rồi. Nói không ngoa chút nào, cậu mà chịu chơi một chút, nói không chừng phụ nữ ở thành Bách Nhật này đều mang thai con của cậu."
Dương Nam Phương không bận tâm lời của Dương Trí, anh quan sát cô gái vừa được tôn là mỹ nhân kia. Phấn son lòe loẹt, ăn mặc thiếu vải đến thế là cùng, không kìm được phát ra một câu. "Thế cũng gọi là mỹ nhân?"
"Thế nào? Đó không được, thì nhìn sang bên kia đi, gái Tây kìa."
"Không phải gu tớ."
"Còn cô gái đang suy tư trầm ngẫm sự đời kia, đúng là nhìn vào đã thấy sâu sắc..."
"Thích thì qua đó đi."
Dương Trí có chút mất tự nhiên ngồi trở lại ghế của mình. "Thôi biết rồi, ngoại trừ cô gái cười không có má lúm đồng tiền nhưng lại rất đáng yêu, khi cười đôi mắt màu xám tro híp lại rất thu hút thì mấy đối tượng xung quanh đều chẳng lọt nổi vào mắt xanh của cậu chứ gì? Nói này Dương Nam Phương, không phải cậu không đủ ưu tú, mà là cô gái kia vô tâm vô phế quá mức."
Nước được đưa lên, Dương Nam Phương xoay xoay cái ly trong tay một cách tùy tiện. "Không thể trách cô ấy, có thể thực sự cô ấy chẳng có cảm giác gì với tôi."
"Cậu chưa từng thử sao biết không thể?"
"Người ta có bạn trai rồi." Dương Nam Phương nhíu mày.
Dương Trí lấn lướt. "Bạn trai thì sao? Ai có thể xuất sắc hơn cậu? Cùng lắm thì đi giành Tâm Đan về."
"Giành?"
"Đúng, giành. Tình yêu là phải đấu tranh, phải giành giựt mới có." Dương Trí khẳng định. "Vậy đi, cậu nói cho tôi biết bạn trai của Tâm Đan sư muội là ai, tôi sẽ phân tích cho cậu thấy giữa cậu và tên đó chênh lệch thế nào. Biết thế mạnh của mình thì mới có thể đánh thắng trận được."
"Không được." Dương Nam Phương lắc đầu. "Tôi đã hứa với cô ấy không nói người đó ra."
"Này này này, thế là sai rồi. Tôi cũng là bạn của Tâm Đan, sao các người biết tôi lại không thể biết? Với lại, với lại lần trước em ấy gặp chuyện tôi cũng có phần giúp, xem như có công lao và cả khổ lao. Sao lại xem tôi là người ngoài chứ? Cậu không nói là vì Tâm Đan sư muội không cho, về tình về lý em ấy quá bậy, tôi phải điện nói rõ ràng mọi chuyện mới được..." Dương Trí nói là làm, thật sự lấy điện thoại ra."
Dương Nam Phương cản anh ta lại. "Làm cái gì vậy?"
"Thì tôi gọi cho Tâm Đan."
"Khi không gọi người ta làm gì?"
"Dương Nam Phương, cậu làm sao đây? Tôi không phải là muốn tốt cho cậu sao? Này, thích người ta thì nói ra, cậu không nói thì bảo ai hiểu được. Người mà Tâm Đan thích là ai? Nói tôi nghe, tôi sẽ giúp cậu tìm cách giải quyết. Đàn ông con trai làm gì thì phải dứt khoát lên, sao cậu hành xử chần chừ y như con gái thế?"
"Là Ngụy Giang Thiên!"
"Ngụy Giang Thiên chứ gì...." Dương Trí lầm bẩm, sau đó suýt chút nữa nhảy lên khỏi mặt đất. "Cậu nói...thầy Ngụy?"
Dương Nam Phương gật đầu.
"Không phải chứ?" Dương Trí ngỡ ngàng, "Tình thầy trò sao? Hi hữu thật, không thể tin nổi, quá shock rồi."
"Vậy nên cậu nói đi, tôi có cơ hội sao?" Dương Nam Phương lườm một cái. "Trong mắt Tâm Đan tôi chỉ như bạn bè bình thường, cô ấy nghĩa khí với tôi như là anh em một nhà vậy. Tôi gặp cô ấy trước, có duyên với cô ấy trước vậy mà người đến sau như Ngụy Giang Thiên có thể khiến cô ấy rung động, cái này gọi là gì? Là có duyên không phận."
"Biết vậy thì sao còn thích chứ? Đơn phương chính là âm thầm chịu đựng ủy khuất, mong chờ hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng thì người cô ấy thích cũng không phải là cậu. Ngay từ đầu người ta đã không động tâm, kết cuộc chỉ có một mình cậu đau lòng mà thôi."
"Chỉ cần biết chừng mực một chút, tôi nghĩ thầm yêu một người cũng không đến mức hủy hoại bản thân mình." Dương Nam Phương mỉm cười, uống một ngụm B52. "Trăng rất sáng, sáng cũng vô ích, vô ích nhưng vẫn sáng. Tôi thích em, thích cũng vô ích vô ích nhưng vẫn thích."
Dương Trí thấy dáng vẻ cô đơn của bạn thân mình, cũng chẳng biết làm gì hơn mà thở dài. "Thôi đi, bỏ qua mấy chuyện nặng lòng, hôm nay đến đây chính là để tìm thú vui tiêu khiển. Đời người, phải có đôi lần thác loạn, đôi lần nguyên tắc thế mới là đời người. Tôi còn nhớ lúc trước cậu là trùm trường, ai nhìn thấy cũng né ra xa, chỉ cần đắc tội một chút là sẽ bị ăn đánh."
Dương Nam Phương bật cười. "Tôi còn nhớ có lần kiểm tra, cậu hơn tôi hai điểm lấy mất đi danh xưng bất khả chiến bại của tôi trong lớp. Lần đó hình như tôi đã kéo bè phái đến đập cậu một trận, hình như lúc trước chúng ta không đội trời chung thì phải."
"Thì đó, cũng chả hiểu sao mà trường lại sắp hai người chúng ta cùng một phòng. Lúc đó tôi còn để lại di thư cho mẹ tôi, nói sau này tôi có chết chắc bà phải tìm người nhà Dương đòi tiền bồi thường."
"Không phải chứ? Tôi không ngờ cậu là người vậy đấy." Ánh mắt anh tràn ngập sự khó tin đầy châm chọc.
"Thằng bạn thân, người thì phải biết tính đường lui cho mình mới là người khôn. Cũng may cho tôi, sau này thầy Thẩm nhận ra tài năng của cậu, lúc đó thầy xuất hiện như một vị thần kéo cậu từ vực thẩm huấn luyện thành đội trưởng thực chiến." Dương Trí nói. "À mà phải rồi, sắp tới trường tổ chức thực chiến, chắc không thiếu phần đội trưởng chứ?"
"Dĩ nhiên rồi, B52 nổ tung tụi nó." Dương Nam Phương nâng ly với Dương Trí một cái.
Dương Trí cười ha hả. "B52 ngoại trừ là thức uống nó còn có ý nghĩa là bùng nổ, nhưng cậu đừng nói cậu định gài bom thật đấy. Nghe nói Tâm Đan sư muội cũng đăng kí tham gia thực chiến rồi, tới lúc đó hai phe khác biệt cậu đừng vì mỹ nhân mà quên nợ nước đấy."
"Xì, cậu cho là tôi ra đường quên mang theo não à?"
"Ý gì đây?"
Dương Nam Phương đáp. "Trên chiến trường, không có nam nữ, không có mỹ nhân càng không có lòng trắc ẩn."
"Tốt, vậy thì yên tâm rồi." Dương Trí cười sảng khoái, khoát vài Dương Nam Phương. "Tôi nói cho cậu biết, đợi lấy được tiền thưởng tôi nhất định vào đây chơi hết mấy mỹ nữ trên sàn nhảy."
Lúc này ở cửa ra vào quá bar náo loạn một mảng, một đám người đeo kính mặc áo đen xông vào khiến cho người xung quanh hoảng loạn né ra một bên. Dương Trí và Dương Nam Phương cũng chú ý tới sự xuất hiện của bọn họ, thấy họ rẽ đám đông đi tới một khu vực dành cho hội viên VIP nằm phía đối diện chỗ hai người ngồi
Ngụy Tử Anh nằm dài trên ghế, mấy người bạn của cô cũng chủ động tản ra hết. Cô giương mắt hờ hững nhìn đám thuộc hạ kia, bọn họ rất chừng mực bảo cô. "Cô chủ, ông chủ bảo chúng tôi đến đưa cô về."
"Cút!" Ngụy Tử Anh đáp một tiếng tựa như chán ghét tột độ.
"Nhưng ông chủ đã dặn..."
"Tôi bảo mấy người cút đi. Hôm nay, tôi phải ở lại chơi cho tới khi kiệt sức thì thôi, ai dám ngăn cản sau này chính là kẻ thù không đội trời chung với tôi." Ngụy Tử Anh chau mày, giọng nói gắt gỏng.
"Thật xin lỗi cô chủ, nhưng nếu hôm nay không đưa cô về thì gân cốt chúng tôi cũng không thể nguyên vẹn, mong cô đừng làm khó chúng tôi."
Lần này Ngụy Tử Anh đã nghiêm túc mở to mắt nhìn người vừa nói, ngẫm nghĩ một lúc rồi chỉ tay. "Tôi nhớ rồi, tôi nhận ra anh, anh là Phạm Lôi thuộc hạ mới của anh hai có phải không? Chả trách lại to gan lớn mật như vậy, dám cãi lời tôi."
"Tôi chỉ là phụng mệnh hành sự, mong cô chủ đừng làm khó dễ cho chúng tôi."
Ngụy Tử Anh gật đầu vài cái rồi loạng choạng đứng lên, vì hơi say rượu nên có dấu hiệu muốn ngã xuống, một vài người vệ sĩ đứng phía sau Phạm Lôi vội vàng muốn bước lên đỡ lấy cô liền ra dấu bảo không cần. "Tôi về, là được chứ gì?"
Phạm Lôi chừng mực cúi đầu. "Cảm ơn cô chủ."
"Cảm ơn..." Ngụy Tử Anh cười phá lên, sau một giây đợi bọn họ không đề phòng cô liền lật tung cả bàn về phía họ. Nào là thức ăn, nào là rượu, nào là bạch phiến văng tứ tung lên người những vệ sĩ kia. Đồng thời cô bỏ chạy thật nhanh xuống sàn nhảy, vệ sĩ cũng nhanh nhẹn đuổi theo.
Cả đám người, làm náo loạn cả sàn nhảy đông đúc.
"Cứu tôi với...có người muốn bắt cóc người này..."
Ngụy Tử Anh tháo chạy, trong lúc quay đầu lại nhìn phía sau liền va phải một người ở phía trước làm cô đau điếng cả đầu. Quay lại thì phát hiện hóa ra là người quen...
Còn chưa kịp nói gì thì Dương Nam Phương đã buông cô ra rồi chắn trước mặt cô, đám người kia chạy tới, thở hồng hộc. "Đừng giở trò nữa, mau theo chúng tôi quay về."
Ngụy Tử Anh nhanh trí, liền kéo lấy cánh tay của Dương Nam Phương. "Anh Nam Phương, là bọn họ muốn bắt em về nhốt lại...em rất sợ, em không muốn về."
Dương Nam Phương liếc nhìn cô một cái tỏ vẻ đã biết. Dương Trí bức xúc tiến lên vài bước. "Này, một đám đàn ông đi kéo một cô gái còn ra thể thống gì chứ?"
Phạm Lôi chau mày. "Chúng tôi đang làm nhiệm vụ, chuyện này không liên quan gì tới cậu, tránh ra."
"Anh..." Dương Trí tức giận. "Đàn ông con trai lại đi đối phó cô gái chân yếu tay mềm, chúng tôi chính là thấy chuyện bất bình nên ra tay trợ giúp đấy."
"Tránh ra, bằng không đừng trách chúng tôi không khách sáo?" Phạm Lôi mất kiên nhẫn.
Dương Trí chỉ tay. "Anh như vậy là muốn đánh nhau rồi? Nói cho mà biết Dương Trí tôi chưa hề ngán thằng nào đâu, ngon thì nhào vô."
Đồng thời Dương Nam Phương cũng hơi nghiêng đầu nói nhỏ. "Tìm chỗ nào mà nấp đi."
Ngụy Tử Anh tròn mắt nhìn anh sau đó gật đầu nhanh chóng lẻn vào dòng người mất hút.
Phạm Lôi thấy thế thì vội vàng muốn đuổi theo, Dương Trí bước lên chặn lại. Anh ta thực sự mất kiên nhẫn nên liền giơ nấm đấm lên vung xuống, Dương Trí kịp thời né tránh cú đấm đấy. Đám người phía sau kia thấy vậy cũng đồng loạt xông lên.
Dương Nam Phương đấm vào mặt Phạm Lôi một cú, tuy rằng không quá dùng sức nhưng vẫn đủ để cho anh ta lui ra sau vài bước, không cho anh ta cơ hội phản đòn liền nhảy bật lên trên không trung xoay người một cái đá mạnh vào vùng mặt bên trái của Phạm Lôi làm anh ta ngã sấp mặt xuống đất.
Dương Trí thu xếp đám người còn lại, lúc này cũng đồng thời xong việc, anh ta phủi phủi tay khen ngợi. "Không hổ danh là đội trưởng, ra đòn rất đẹp mắt lại còn nhanh."
Phạm Lôi nằm dưới đất, biết rằng hôm nay đã gặp phải cao thủ.
Dương Nam Phương cúi đầu nhìn anh ta. "Cô ấy năm nay 19 tuổi, có chứng minh thư, có nhân quyền, là người trưởng thành. Cô ấy có về nhà hay không thì cũng không tới lượt một đám đàn ông tới ép buộc kiểu này."
Nói rồi cả hai người rời đi.
Dòng người trên sàn nhảy vừa thấy họ liền vô thức tránh đường.
Một màn đánh nhau này làm chấn động cả club trong đêm nay.
Rời khỏi club, Dương Trí vẫn còn háo hức hùng hồn kể lại chiến công của mình. Vào trường Bách Nhật thì luôn giữ kỷ cương nề nếp, đây là lần đầu tiên của bốn năm nay anh ta được thoải mái vung tay vung chân như vậy. Không đánh thì thôi, vừa đánh đã nghiện. Nếu như không đi theo con đường học vấn, thì kiểu người như anh ta chắc hẳn là thích hợp làm côn đồ đâm thuê chém mướn hơn.
Hai người họ đi tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vì khi nãy Dương Trí uống rượu nên lần này Dương Nam Phương sẽ là người cầm lái. Anh vừa giơ tay mở cửa xe thì một bàn tay ngọc ngà không biết từ đâu xuất hiện đẩy ngược cửa xe lại. Ngay sau đó, Ngụy Tử Anh cũng dựa cả người vào xe. "Nói, sao lại giúp tôi?"
"Tôi không có ý giúp cô, chỉ là bị bạn của tôi kéo đi mà thôi." Dương Nam Phương thản nhiên đáp.
"Anh đánh giỏi thật đấy, dù sao thì cũng cảm ơn anh." Ngụy Tử Anh cười cười.
Dương Nam Phương nhíu mày, không nói gì thêm mà mạnh tay muốn mở cửa xe. Ngụy Tử Anh lại không chút hưởng ứng mà ngược lại còn tựa hẳn cả người vào cửa xe nhằm tăng thêm lực. "Đội trưởng, tuy rằng chúng ta ở trường không thân, nhưng anh cũng thấy rồi đó, một mình tôi thân cô thế cô nên cũng cần người bên cạnh bảo vệ. Vì vậy nếu không ngại thì chúng ta hẹn hò, tiện thể anh vệ sĩ riêng của tôi luôn đi."
Dương Nam Phương nhìn cô chằm chằm, có chút nghẹn lời khó nói.
Dương Trí xung phong bảo rằng anh ta cũng đánh giỏi lắm đấy, nhưng Ngụy Tử Anh lại khó chịu ra mặt bảo anh ta vào xe ngồi.
"Xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú." Nói rồi anh đẩy cô qua một bên sau đó mở cửa xe.
Ngụy Tử Anh lại không chịu thua nhanh chóng chặn lại. "Này, bây giờ là nửa đêm rồi, anh để một cô gái ở ngoài đường như vậy sao? Đã vậy tôi còn hơi say rượu, rất nguy hiểm."
"Cô cũng biết là nguy hiểm, cũng biết mình là con gái lại càng biết rõ hiện giờ là mười hai giờ đêm. Tồn tại ngoài đường vào giờ này cũng chỉ có mấy cô gái sống thoáng mà thôi, cô chính là kiểu người như vậy vì vậy không cần phải sợ mình sẽ mất đi thứ gì cả." Dương Nam Phương lạnh nhạt đáp sau đó leo lên xe dứt khoát đóng cửa lại.
Ngụy Tử Anh nhìn chiếc xe chạy đi, càng nhìn càng không cam tâm.
Cái đồ chết bầm, rõ ràng cô có ý tốt muốn chiếu cố anh ta. Anh ta lại nói cô là con gái phóng túng? Tuy rằng không sai, nhưng có cần thiết phải sĩ thẳng vào mặt cô nói kiểu đấy không?