Ngụy Giang Thiên thở dài, đem hết những dục vọng trong lòng nén lại. Nhìn vào màn hình vi tính, tốt nhất là đem hết mớ công việc kia lấp đầy não bộ chỉ có như vậy mới không bị ma xui quỷ khiến mà chạy vào phòng tìm cô. Thế nhưng sau nửa tiếng, anh không tìm cô thì cô cũng tìm anh, cái đầu nhỏ lấp ló sau cánh cửa phòng sách, Ngụy Giang Thiên liếc nhẹ một cái rồi tiếp tục gõ phím. "Chuyện gì?"
Nhận ra mình bị phát hiện, Tâm Đan cũng không quá ngạc nhiên, cô bĩu môi. "Em đói bụng..."
"Chưa ăn gì sao?"
"Chưa ăn gì mới đói này." Tâm Đan bày ra vẻ mặt dường như nói rằng đây là một câu hỏi dư thừa. "Nhà anh toàn mấy nguyên liệu kì lạ nên em không biết làm..."
Ngụy Giang Thiên thở dài đứng lên tắt máy tính sau đó cùng với Tâm Đan vào nhà bếp mở tủ lạnh ra, bảo cô ngồi xuống bàn đợi còn mình thì bật lửa đổ dầu vào chảo. Tâm Đan chống tay nhìn mấy động tác phức tạp của anh, bếp ga nhà giàu dùng cũng kiểu cách gớm, chỉ mỗi bật lửa thôi mà hình như không đơn giản chút nào, tới tới mấy món của người có tiền ăn cô cũng không biết cách làm. Lúc còn ở cô nhi viện, tám tuổi dì An Bình đã xách đầu ô vào bếp bắt học nấu ăn, dù cũng chỉ biết luộc rau và chiên cá cơ bản nhưng sang năm mười tuổi cô cũng có thể gánh tiếp một phần sự nặng nhọc của khâu bếp núc. Đám trẻ con ở cô nhi viện vì sợ mà dù cá có mặn rau còn sống cũng không dám hó hé tiếng nào, kể từ đó Tâm Đan cũng xem như là mình nấu ăn ngon.
Cô thấy những động tác của Ngụy Giang Thiên không giống như lâu ngày mới nấu ăn, vừa nhìn đã biết là dân chuyên nghiệp, chả bù cho cô tay chân vẫn còn lóng ngóng. "Ngạc nhiên thật đấy, anh còn biết nấu ăn sao?"
Anh bỏ thịt bò vào chảo, tiếng "xèo" của dầu nóng liền vang lên, cùng lúc đó anh vặn nhỏ lửa lại, quay qua nhìn cô một cái. "Tại sao anh không biết nấu ăn?"
"Nhà anh không có người giúp việc sao?"
"Cũng có, nhưng chỉ đến theo định kì nửa tháng một lần."
"Tại sao?" Có tiền, có người hầu hạ sướng gần chết như vậy mà lại không mướn luôn người ta dài hạn để bản thân được hưởng thụ hơn. Bởi mới nói mấy người giàu thường hay thích nếm trải cực cổ, chỉ có người nghèo như cô thì lại khát khao mong được sống cuộc sống của người giàu.
Anh nói. "Không thích cứ nhìn thấy trong nhà mình xuất hiện người lạ."
"Aiz, đúng là lập dị." Tâm Đan lẩm bẩm.
"Em nói gì cơ?"
"Không, không có gì..." Cô lắc đầu, cười nịnh nọt lấy lòng. "Này, anh ở trong căn nhà lớn như vậy bộ không sợ ma hả?"
Ngụy Giang Thiên thêm chút gia vị gì vào thịt bò, cũng không để ý câu hỏi của cô lắm, tùy tiện nói. "Biết sao được? Có tiền mà."
Tâm Đan không ngờ anh sẽ trả lời như vậy nhất thời không tiếp thu nổi, đợi khi "thức ăn" trôi xuống cổ họng cô mới hậu tri hậu giác cười sằng sặc. "Thầy Ngụy à, không ngờ tới anh cũng biết trào phúng đấy, em được mở rộng tầm mắt rồi."
"Đều bắt chước em cả đấy."
Tâm Đan. "..."
Tâm Đan đứng lên chạy tới đứng cạnh anh, nhìn con dao trong ta anh cầm thoắt ẩn thoắt hiện, động tác của anh thành thạo không khác gì đầu bếp chuyên nghiệp thái củ hành thành từng miếng nhỏ đúng kích thước tiêu chuẩn. Tâm Đan kề sát mặt mình vào, muốn nhìn cho rõ thì bị Ngụy Giang Thiên đẩy ra, một tay anh ấn vào trán cô xê dịch tầm mắt Tâm Đan sang một bên. "Hành cay lắm, coi chừng khóc bây giờ."
Cô đứng thẳng người dậy. "Thật không ngờ, chỉ xoạc xoạc là xong sao? Anh không bị đứt tay chứ?"
Ngụy Giang Thiên bỏ con dao xuống, không trả lời mà trực tiếp vươn tay ra kéo Tâm Đan lại sau đó xốc nách cô nhắc cô lên kệ bếp ngồi đối diện với anh còn anh lại chống cánh tay lên kệ bếp đứng trước mặt cô. Ánh mắt anh như cười như không. "Tâm Đan, em như vậy là quấy rối có biết không?"
"Quấy, quấy rồi gì? Em có làm gì đâu?"
"Em cứ cà ràn bên cạnh anh như vậy bảo anh làm sao tập trung?" Một tay vuốt ve cái cằm nhỏ của cô, động tác dịu dàng mang theo vài phần tà tứ không an phận. "Em xem, thịt bò cũng khét hết rồi, làm sao mà ăn? Nhưng không ăn được thịt thì uống một chút canh chắc không thành vấn đề chứ?"
Tâm Đan quên mất phải phân tích xem cái gì là canh cái gì là thịt, chỉ kịp nhìn thấy khóe môi Ngụy Giang Thiên cong lên một đường cảnh báo nguy hiểm, ngay sau đó anh bất chợt cúi xuống hôn lên môi cô. Ngay lập tức một luồng điện từ cánh môi truyền đến làm tê dại cả người, anh lấy đầu lưỡi cạy mở môi của cô, thăm dò vào nơi trơn trượt, cuốn lấy hơi thở mùi thanh ngát mê người từ miệng cô.
Nụ hôn lần này, tám phần là cuồng nhiệt hai phần là tùy ý trêu chọc. Hai tay anh dừng ở vòng eo nhỏ của cô vuốt ve không chút kiêng kị, chỉ cảm thấy lớp da thịt mềm mại bên dưới lớp áo kia dường như chưa độc dược chỉ khiến anh muốn khám phá. Anh chỉ hận không thể một tay xé nát y phục trên người cô, nhưng chỉ sợ dọa cho cô nhóc này sợ hãi một phen, nếu thật sự như vậy e là sau này muốn đến gần cô cũng khó khăn hơn vài phần.
Ngụy Giang Thiên không ngu ngốc tự cắt đi phúc lợi của mình.
Vậy nên để bản thân không làm ra điều ngu ngốc nằm ngoài tầm kiểm soát kia, Ngụy Giang Thiên cũng chỉ hôn cô đến khi cảm nhận được cả người cô gái nhỏ mềm nhũn như nước mới quyến luyến buông ra.
"Anh, anh có phải là không có bạn gái lâu rồi không vậy?"
Ngụy Giang Thiên không ngờ câu đầu tiên nói trong sự hỗn hển của Tâm Đan lại là chất vấn anh kiểu này, nhất thời anh dở khóc dở cười véo má cô. "Em nghi ngờ?"
"Đương nhiên là phải nghi ngờ, đàn ông độc thân đâu có ai lưu manh như anh...." Tâm Đan giận dỗi đáp, cô chính là đang cố tình gợi đến chuyện người yêu cũ của anh.
Ngụy Giang Thiên khẽ cười. "Tính đến bây giờ, em là người duy nhất khiến anh muốn giở trò lưu manh."
"Có phải em nên thấy vinh dự không?" Mặt Tâm Đan nóng lên, cố gắng duy trì sự tỉnh táo của bạn thân. "Em có nghe mấy sinh viên trong trường nói, lúc trước anh cũng là sinh viên trường Bách Nhật có một hoa khôi lúc đó theo đuổi anh, anh cũng đồng ý quen người ta rồi, còn luôn miệng bảo bản thân có lý lịch trong sáng, lừa ai chứ?"
Tâm Đan đẩy anh ta, Ngụy Giang Thiên lại không ngờ tới hành động này của cô nhất thời lui ra sau vài bước, cũng không vội giải thích chỉ cười nhạt. Chả trách người ta nói tất cả phụ nữ đều có máu thám tử bẩm sinh, cho dù là quá khứ hay tương lai họ cũng sẽ có cách khám phá. Chỉ đơn giản là quá khứ thì khám phá bằng cách tìm hiểu, tương lai thì khám phá bằng cách suy diễn.
Tâm Đan lườm anh một cái, cô không có ý muốn bới móc quá khứ, cũng không phải không vui hay chuyện gì khác. Ngoài mặt cố tình làm ra vẻ không vui chính là vì để Ngụy Giang Thiên nghĩ rằng cô đang chấp nhặt chuyện cũ, có như vậy anh mới chủ động kể cho cô nghe về câu chuyện đó. Cô quay lại, vặn lửa lớn hơn một chút rồi trở mặt miếng thịt bò trong chảo, nào ngờ vì lửa quá to nên đã làm dầu trong chảo văng tứ tung, Ngụy Giang Thiên vội bước lên từ phía sau vươn tay ra phía trước vặn nhỏ lửa lại. "Em muốn bị bỏng hay sao?"
Tâm Đan không trả lời anh, diễn vai kẻ nhỏ mọn đối với cô không phải là chuyện quá khó khăn gì.
Quả nhiên Ngụy Giang Thiên thở dài, ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay đặt trên eo cô bạo dạn lướt sang cái bụng phẳng phiu làm Tâm Đan có chút run lên.
"Thật ra Lâm Cẩm Tú và anh đúng là có một chút quan hệ, nhưng không phải như mọi người vẫn nghĩ. Lúc đó mẹ anh vừa vào nhà họ Nguyễn không lâu, Nguyễn Tôn lại rất vừa mắt anh, xem anh là một nhân tài có thể đào tạo. Thực chất anh biết ông ấy là muốn lợi dụng anh để kiếm tiền cho Vạn Đức, ông ấy càng muốn anh đầu quân cho Vạn Đức anh lại càng muốn làm trái lại ý muốn của ông ấy." Anh ở bên tai cô, giọng nói cứ như là thủ thỉ.
Tâm Đan im lặng lắng nghe anh nói, lúc này lại hỏi. "Tại sao chứ? Lần đó ở biệt thự lớn em thấy hình như bác Nguyễn rất xem trọng ý kiến của anh, ông ấy không phải vì Nguyễn Trọng Hy là con ruột mà thiên vị, đối tốt với anh như vậy cơ mà."
Anh khẽ cười. "Đúng là đối tốt thật, nhưng em không hiểu đâu. Anh biết rằng không phải nhưng cũng không thể ngăn bản thân mình cho rằng Nguyễn Tôn là nguyên nhân khiến gia đình anh tan rã. Ông ấy đối với anh, ngoài lợi dụng cũng chẳng có gì khác vậy tại sao anh phải cam tâm làm công cụ lợi dụng cho người ta? Anh học y, lúc đó trên dưới cả nhà đều phản đối, em không hình dung được đâu, lúc đó thật sự rất khủng hoảng, ngay cả người mẹ rất yêu thương anh cũng vì sợ Nguyễn Tôn không vui mà khuyên anh nên theo thương trường, đừng có chống đối ông ấy."
Anh dừng lại, hơi thở cũng như gần như xa, dường như là đang trở về cả chục năm trước.
Tâm Đan thấy anh im lặng, cũng có chút không đành lòng, giúp anh tiếp lời. "Theo tính của anh, một khi quyết định rồi thì sẽ không thay đổi. Em đoán anh đã bỏ nhà ra đi, bất chấp làm theo ý của mình, phải không?"
"Đúng vậy." Anh nói. "Lúc đó nhà họ Nguyễn gây khó dễ cho anh, ở mọi mặt trận, cắt đứt hết chi phí sinh hoạt, nếu anh cứ cố chấp thì bắt buộc phải sự đứng lên bằng đôi chân của mình, vào cái lúc anh tuyệt vọng nhất, cứ tưởng mình đã thua Nguyễn Tôn rồi, chính cô ấy là người chịu lắng nghe anh nói."
"Là Lâm Cẩm Tú sao? Minh tinh Lâm Cẩm Tú hiện nay có phải không? Đúng là rất xinh đẹp." Tâm Đan còn nhớ trong buổi tiệc hôm đó giọng hát của Lâm Cẩm Tú chấn động lòng người đứng cách cô một khoảng không quá xa, nếu như không có sự cố say rượu thì chắc chắn cô sẽ chạy đi xin chữ kí của chị ấy.
Ngụy Giang Thiên mỉm cười, cắn nhẹ vào vành tai cô, có chút tùy hứng nói. "Đúng là xinh đẹp, nhưng đương nhiên là không bằng em."
Tâm Đan nhíu mày. "Này anh tôn trọng người yêu cũ một chút đi được không, em phản cảm với mấy người sau khi chia tay liền nói xấu người cũ lắm đấy."
"Anh với cô ấy cũng không phải là người yêu cũ, lời cáo buộc này của em thật oan uổng cho anh lắm đấy." Thấy Tâm Đan trừng mắt, anh lại nhanh chóng sửa miệng. "Thôi được rồi, vậy anh không nói xấu người khác, nói một cách công bằng thì ngực em nhỏ hơn ngực cô ấy."
"Anh vô lại vừa thôi, bộ sờ rồi hay sao mà biết?" Tâm Đan cao giọng, hung hăng dùng khủy tay thúc vào ngực anh.
Sức lực của cô cũng không làm Ngụy Giang Thiên đau được, anh giữ tay cô lại trước bụng rồi trêu đùa. "Cần phải sờ sao? Nhìn là biết ngay thôi."
"Anh..." Cô tức nghẹn họng quay lại nhìn anh. "Bộ, bộ chênh lệch nhiều vậy sao? Chỉ cần nhìn là biết?"
Ngụy Giang Thiên thành thật khai báo. "Đúng vậy."
"Anh, anh có phải là yêu em không đấy? Trước mặt em mà khen người cũ kiểu đó, anh có lương tâm không vậy hả?" Cô quay lại chọc chọc ngón tay vào ngực anh, tỏ giọng trách móc.
Ngụy Giang Thiên dở khóc dở cười. "Tổ tông ơi, anh nói xấu người ta em không cho nói tốt người ta em không cho, sao mà khó hầu hạ thế?"
"Tốt nhất anh đừng có nói nữa, mau kể tiếp đi." Tâm Đan buồn cười quay lại tiếp tục trở một miếng thịt bò khác trong chảo dầu.
"Cô ấy cùng anh ôn tập, động viên anh, cổ vũ anh tuy rằng có hơi phiền phức nhưng vào thời điểm đó, cô ấy là người duy nhất đứng về phía anh." Ngụy Giang Thiên giơ tay ra gấp miếng thịt bò màu đỏ sang một cái đĩa, "Nhưng cuối cùng, tất cả cũng không đi được đến đâu."
"Tại sao?"
"Tại vì anh, cũng tại vì cô ấy."
Cô nhận ra thái độ này của anh là không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa vì vậy cũng không hỏi gì thêm.
Nhưng anh bất ngờ thêm vào một câu. "Chỉ tiếc, khả năng chịu cám dỗ quá kém. Nguyễn Trọng Hy đã khiến cô ấy thật lòng yêu thương."
Tâm Đan tắt lửa, quay lại thông cảm nói một câu. "Chuyện này không quá bất ngờ hay khó hiểu."
"Hả?" Ngụy Giang Thiên khó hiểu, có chút chưng hửng hỏi lại.
Tâm Đan mỉm cười, giọng nói chứa đựng sự châm chọc. "Nói về cao thủ tình trường, Nguyễn Trọng Hy đúng là hơn anh một bậc. Một cô gái nhỏ dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt của anh ấy mê hoặc không có gì quá khó hiểu. Thật không ngờ tới, Lâm Cẩm Tú vốn dĩ một lòng một dạ với anh cũng là người như vậy. Nếu không phải nhất thời hồ đồ bị cám dỗ đi sai hướng thì chính là..."
Nói tới đây Tâm Đan dừng lại, mỉm cười xấu xa một tiếng.
Ngụy Giang Thiên chau mày. "Là cái gì?"
Cô hắng giọng. "Là tại vì thầy Ngụy đây không có sức hút."
Anh phát hiện cô gái này càng ngày càng không xem anh ra gì, nói đến đây Ngụy Giang Thiên cũng cảm thấy mùi thịt bò khét trong chảo, anh lắc đầu hai cái rồi giơ tay siết chặt eo cô, ở bên tai cố tình thổi khí nóng. "Tốt, tốt lắm. Em có muốn biết, sức hút thật sự là gì không?"
Tâm Đan tuy rằng không bài xích sự thân mật của anh nhưng cũng nhất thời chưa thích nghe tốt cho lắm, cô nghiến răng đẩy anh ra một chút. "Aiz, tránh ra đi, em không biết có được không? Mà sao kể từ khi ở thôn Vọng Ước về, anh khác lúc trước vậy nhỉ? Lúc trước đâu có tùy tiện với lưu manh như vậy chứ. Em nói trước, em không thích cứ bị tấn công như kiểu đánh úp kiểu này đâu."
"Đánh úp sao? Em bị Thẩm Trung Kiên tẩy não rồi à? Lại còn đem mấy cái chiến lược trong thế chiến thứ hai miêu tả tình cảm của anh."
"Còn không phải sao? Hừ, ờ thôn Vọng Ước anh hôn em, khi nãy lại còn nhân lúc em ngủ hôn em, mới vừa rồi còn quá đáng hơn, lại hôn người ta. Em hỏi anh, có lần nào anh xin phép chưa? Có lần nào em tự nguyện không?"
"Không tự nguyện sao? Nhưng em có đẩy anh ra đâu?" Ngụy Giang Thiên lại rất kiên nhẫn cùng cô tranh luận một vấn đề theo anh là hết sức nhảm nhí.
Tâm Đan cười khẩy "Hừ, đẩy? Anh ôm em chặt như vậy, Hoàng Phi Hồng có sống lại cũng không đủ sức đẩy anh ra. Em không phản kháng là vì không có không gian phản kháng."
"Vậy thì tốt, anh chính là không muốn cho em không gian phản kháng đấy."
"Anh..."
"Mà em làm gì có quyền phản kháng?" Anh mỉm cười thâm thúy. "Em là học trò của anh, ôm em một cái thì đã làm sao? Em là bạn gái của anh, hôn em một cái thì đã làm sao?"
"Em nói cho anh biết, chưa được sự đồng ý của em mà hôn em liên tục nhiều lần như vậy chính là vi phạm nhân quyền."
"... nghiêm, nghiêm trọng vậy sao?"
"Đúng! "
Ngụy Giang Thiên gật đầu, giả vờ ngẫm nghĩ "Thêm tội cưỡng hiếp nữa chắc sẽ là chung thân, nhưng không sao anh sẽ cố gắng cải tạo tốt. Sớm ngày đoàn tụ với em."
"Anh..." Tâm Đan hít sâu một hơi, cố gắng làm giống mấy bài thuốc đông y khí tụ đan điền, cô mà còn tiếp tục cãi thì cũng không thắng nổi. "Không nói nữa, ăn thịt bò."
Cô quay lại gấp hai miếng thịt bò ra đĩa, trong đó có một miếng đã bị khét. Ngụy Giang Thiên thấy thế thì hỏi.
"Thịt bò khét rồi làm sao mà ăn?"
"Chiên hai miếng có một miếng khét, em đương nhiên là phải ăn miếng không khét rồi."
"Phải không đấy, em đến nhà làm khách lại muốn đảo khách làm chủ à?"
"Người Việt Nam có đạo hiếu khách cao, em là khách chẳng lẽ anh thất lễ tới mức không biết đạo lý khách đến nhà không trà thì nước sao? À quên, Việt kiều mà, đi nước ngoài nhiều quá nên mất gốc luôn rồi. Ủa, nhưng nghe nói ở Mỹ vấn đề nhân quyền rất cao, chẳng lẽ anh chưa kịp tiếp thu đã về nước rồi à?"
"Em... sao, sao cái miệng em lại lợi hại như vậy? Lúc anh khảo bài sao không dùng tài ăn nói này của em lấy 100 điểm đi, chuyên gia đội sổ còn bày đặt ra vẻ ta đây."
"Biết sao được, ai bảo em được thầy Ngụy đẹp trai yêu chứ? Phải huênh hoang một chút, à em còn chưa tính sổ chuyện lần trước anh phạt em đứng ngoài hành lang đâu đấy."
Anh cũng biết thừa là cô nhóc này lại muốn làm khó dễ mình, anh hiểu cô, nếu như để cô nắm được một điểm nào đó chắc chắn với cái tính hiếu thắng thích vạch lá tìm sâu của mình cô sẽ đem chuyện đó nói đi nói lại hỏi tội anh. Ngụy Giang Thiên mỉm cười, ánh mắt nhìn cô chứa thêm vài phần tà tứ. "Thịt bò khét thì bỏ qua một bên đi, lát nữa em cho anh ăn thịt tươi bù lại."
"Thầy Ngụy, anh lại bắt đầu có tư tưởng vi phạm nhân quyền rồi."
"Không, oan cho anh quá, lần này anh muốn cưỡng hiếp cơ mà."
"Anh... anh là sắc lang." Ngụy Giang Thiên nghiến răng ngồi xuống ghế lườm anh một cái, đem miếng thịt bò không cần cắt ra cắn một cái thật mạnh.