Hoàng tử ngồi bàn thứ 4, dãy ngoài, cạnh cửa sổ. May mắn là tôi ngồi kém cậu ấy một bàn. Tha hồ tra tấn dây thần kinh.
Ánh nắng qua khung cửa sổ chiếu xiên qua mái tóc đen mềm mại, nắng nhảy nhót trên khuôn mặt cậu ấy, một vài tia nắng tinh nghịch như “ Plè” trêu ngươi tôi.
Căm một nỗi là thần Cupid không thuê tôi làm trợ lí, nếu không tôi đã dương cung bắn cả ngàn mũi tên vào khuôn mặt thiên thần ấy rồi. Chậc! Có vẻ lạnh lùng. Tôi ngâm nga trong lòng: “Còn mỗi tiêu chí nhà giàu nữa thôiiii í i ì i..”
Thú thật, chưa bao giờ tôi thấy quyết định chuyển nhà của mẹ tôi lại sáng suốt như lúc này. Hận một điều là bây giờ không co giò chạy về để hôn cái “chụt” một cái …..lên mặt bố được. Thì thầm: “Cám ơn bố vì đã cưới mẹ con.”
Chậc! Chậc! Chậc chậc chậc! Hoàng tử đúng là đẹp mê li quá đi!
- Này, sao mắt bạn mở to thế?
- Mắt mình to để ngắm Hoàng tử được rõ hơn.
Tôi mơ màng, mắt lim dim độn hình hai trái tim trả lời theo bản năng. Trả lời xong mới giật thót. Cái tên Đu Đủ ngồi cạnh tôi cúi xuống nheo mắt nhắm thẳng theo hướng đường mắt của tôi. Rồi như chợt hiểu ra điều gì. Cậu ta khẽ thốt lên.
- À!!!
Tôi chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau, cười trừ. Mặc kệ cậu ta có “à” khi phát hiện ra điều gì đi nữa, tôi vẫn giữ vững tinh thần lạc quan trước sóng to biển lớn, trước một âm mưu vừa bị kẻ do thám phát hiện.
Thôi thì đưa mắt dõi theo các đồng chí thế nào đã, dù gì cũng sẽ sát cánh cùng nhau không 1 thì cũng là 2 học kì nữa. (phụ thuộc vào ngẫu hứng của mẹ tôi.)
Vừa mới ngẩng đầu lên, tim tôi như vọt ra ngoài. Tên Béo đi cùng Đu Đủ, cậu ta ngồi ngay trên tôi, đang quay xuống bàn dưới, nhìn tôi bằng con mắt như kiểu tôi là người ngoài hành tinh rồi bỗng nhiên rơi “bộp” xuống Trái Đất, cụ thể là rơi vào cái chỗ ngồi này. Tôi nuốt nước bọt. “Ực”. Dù gì thì cậu ta cũng đã nhìn thấy cái dáng cà nhắc của tôi lúc đầu giờ rồi!!!
Đang sống chết vận khí công đánh tia lửa điện ở mắt nhìn tên Béo bàn trên, thì một giọng nói trong trong, quen quen, hình như tôi loáng thoáng đã nghe ở đâu đó.
- Xin phép thầy em vào lớp.
- Vào đi Hạnh Nhi. Em lấy đề cương cho các bạn mới rồi chứ?
- Dạ!
Tôi ngẩn người. Là cô bạn đeo kính cận, tóc xoắn tít, người gầy gò tôi gặp ở WC lúc nãy.
Chẹp! Chẹp! đúng là y như phim. Mới đến trường mà gặp toàn người cùng lớp.
Cái bóng gầy gầy của cô bạn nhanh như chớp ngồi đánh “phịch” một cái xuống chỗ Hoàng tử.
Tôi ấm ức trong lòng: Thế này thì còn phim cái gì nữa? Có cái bộ phim nào mà nhân vật chính lại thê thảm như tôi chưa? Ngậm ngùi. Thì ra thầy giáo xếp cho tôi chỗ này là do chỗ của Hoàng tử đã có người ngồi rồi.
- Hạnh Nhi là lớp trưởng lớp mình đấy.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Đu Đủ, tôi thều thào trả lời.
- Ừ.
- Bạn là Linh Đan nhỉ?
- Ừ - Tôi thều thào lần 2.
- Bọn mình gặp nhau lúc ở khuôn viên trường ấy.
- Ừ.- Tôi thều thào lần 3.
- Hình như cái giầy của bạn vẫn còn mùi phân đấy.
- Ừ. - Tôi vẫn thều thào trả lời trong vô thức, rồi lại vội vàng lắc đầu - bạn vừa nói cái gì cơ?
Viền môi cậu ta khẽ kéo lên, nụ cười tinh quái cùng với ánh mắt đắc thắng làm đôi mắt tôi đánh tia lửa điện không ngừng. Mặt tôi hầm hập. Rõ ràng là cậu ta đang trả đũa tôi cái vụ đánh vần từ “Chum” đây mà. hừ!
Liếc qua thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của tôi, cậu ta nhún vai, cười hì hì, phô hết từng ấy cái răng trắng ngần ra.
Chói loá!!!
***
Thời gian truy bài đầu giờ nặng nề trôi qua. Cuối cùng hoà bình cũng được lập lại.
Ra chơi.
Thầy vừa bước chân ra khỏi lớp, các đồng chí trong lớp nháo nhào. Tôi chậm rãi gập sách, ngừng cuộc tra tấn não cục bộ kéo dài cả mấy thế kỉ.
Liếc qua chỗ Hoàng tử, xung quanh có một lũ con trai đang vây quanh tán dóc. Căm một nỗi là không rẽ ngay cái đám đông kia ra mà gào lên: “ hàng đã có chủ.”
Tôi ngồi chống cằm, di di tay, miên man suy nghĩ. Chẳng lẽ con trai trong lớp, trừ Hoàng tử góc kia, thì Gay hết hay sao? Lí do ư? Sao đợi mãi mà chưa có ai lê la làm quen với tôi. ( cô có quá tự tin?) Mặc dù tầm ngắm của tôi đã là Hoàng tử rồi, nhưng chí ít ra cũng phải có vài vệ tinh xung quanh cho nó tăng thêm phần “cạnh tranh” chứ? Tự dưng túm tụm hết vào chỗ Hoàng tử làm gì không biết. Đúng là sức mạnh của sắc đẹp, ngay cả con trai cũng mê li bì như thế. Chẹp!
- Mơ mộng. Ảo tưởng.
- Có đánh thuế đâu mà không được mơ.
Ôi thôi. Chết cho cái tính nói theo bản năng không cần suy nghĩ của tôi. Mà sao cái tên Đu Đủ cứ như là đi dép xỏ ngón trong bụng tôi thế.
- Đằng ấy nghiện truyện tranh.
- Ờ. - Tôi thở dài, thú nhận cho qua chuyện.
- Nghiện nặng!!!
- Sao biết? - Tôi hếch mũi nhìn cậu ta.
- Mặt thì cứ ngơ ngơ. Trong cặp thì cả một đống truyện tranh. Rơi một quyển ra rồi đây này.
Tôi hậm hực lấy quyển truyện tranh từ tay Đu Đủ. Mà thế quái nào cậu ta lại nhặt được quyển. “ Hoàng Cung” này của tôi thế nhỉ?
- Chào hai bạn.
Giọng nói trong trong xuất hiện. Cả tôi và Đu Đủ đều ngẩng mặt lên. Ah. Thì ra là cô bạn Hạnh Nhi mà tôi gặp ở WC khi nãy. Cô bạn ngồi xuống chiếc bàn đối diện, tươi cười với tôi và Đu Đủ.
- Bạn là Linh Đan, và bạn là Kiệt Luân.?
Ừ- cái thứ nhất là của tôi.
Ừ -cái thứ hai là của tên Đu Đủ bên cạnh.
- Đây là tài liệu môn Toán tiết sau của thầy giáo. Hai bạn xem qua rồi chuẩn bị bài nhé.
Cả hai chúng tôi gật đầu lia lịa. Hạnh Nhi cười rói. Cô bạn có vẻ là một lớp trưởng có trách nhiệm đấy nhỉ. Hi vọng cô ấy cũng có trách nhiệm trong tình bạn để…. không tranh mất Hoàng tử của tôi, cô ấy ngồi cạnh Hoàng tử cơ mà.
Đang tươi cười với cả hai chúng tôi, đột nhiên cô bạn co rúm khi chỗ ghế bên cạnh có người ngồi xuống. Là cậu Béo bàn trên.
- Kiệt Luân. Lên phòng nhảy Hip Hop nghía qua không?
Tên Đu Đủ mắt sáng rực như mèo vớ mỡ, cười toe.
- Ok. Đi thôi. - Quay sang cười với Hạnh Nhi - Bọn tớ lên phòng HipHop một lát. Nói chuyện sau nhé.
Hạnh Nhi: - Ừ.
Tôi đăm đăm nhìn vào tờ tài liệu bài tập. Giả ngơ giả điếc. Cái tên Đu Đủ cà chớn kia đi mà chỉ quay sang chào mỗi Hạnh Nhi, tôi như khúc gỗ vô duyên bon chen đội mồ sống dậy, tự nhiên thấy mình thừa thãi.
Đảo mắt lên ngó xem Hạnh Nhi thế nào, thấy cô nàng mặt đỏ rực. Với kinh nghiệm dày dặn của tôi, tôi biết tỏng là cô nàng để ý cái cậu Béo kia rồi. Chẳng thế mà khi cậu ta ngồi xuống, mặt cô nàng đỏ rần rần lên như thế. Và mặc dù cũng cảm thấy gu chọn người của cô nàng lớp trưởng hơi kì dị nhưng…. A lê hấp. Tôi không phải lo lắng nữa rồi. Vì chắc chắn rằng Hạnh Nhi không thích Hoàng tử đẹp trai bên cạnh cô ấy, vậy là tôi an tâm rồi!!! ( botay)
Dường như đoán được cái suy nghĩ của tôi, Hạnh Nhi hồ nghi liếc nhìn tôi, rồi đột nhiên cô nàng mỉm cười.
- Linh Đan. Xuống căn-tin trường ăn kem đi.
Khỏi phải nói, mắt tôi sáng rực. Gì chứ, dù có lê thân xa xôi đến đâu đi nữa mà ở đó có kem tôi cũng vác xác theo, huống hồ bây giờ chỉ là xuống căn-tin trường.
Tôi cười toe toét, gật đầu lia lịa.
***
Trường mới được cái căn-tin thoáng đãng, sạch sẽ và điều quan trọng nhất…Cái gì cũng có. Tất nhiên đó là đồ ăn.
Tôi dán mắt vào li kem trước mặt, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thận trọng từng xìa một. Hạnh Nhi vẫn cười toe từ trong lớp cho đến khi xuống căn-tin. Có vẻ cô nàng hay cười và là một người khá là thân thiện.
- Linh Đan thích ăn kem nhỉ? - Hạnh Nhi chống cằm nhìn tôi.
Tôi ngậm cả một thìa kem, trả lời - Ừ.
Hạnh Nhi nghiêng đầu, cười toe toét hơn.
- Kem ở trường mình là ngon nhất đấy.
Tôi vẫn ngậm một thìa kem, trả lời - Ừ.
- Lớp mình các bạn khá vui vẻ, hoà đồng, hi vọng Linh Đan sẽ sớm hoà nhập với lớp.
Tôi vẫn ngậm một thìa kem, trả lời lần 3. - Ừ.
- À mà Linh Đan với Kiệt Luân quen nhau từ trước à?
- Ừ ……..ế…..ầy, Đu Đủ á? Không không, có quen gì đâu.
- Đu Đủ? Là ai?
- Là cái bạn ăn Đu Đủ không cần thìa ấy.
Nhìn đôi mắt sau cặp kính cận của cô nàng đối diện đang từ từ dãn ra từng centimet, tôi lấy tay gõ đầu cồm cộp; Biết ngay cái tính nói năng không cần suy nghĩ này lại làm tôi mắc như gà mắc tóc. Tôi gượng gạo nuốt nốt thìa kem trong miệng, cười khan hai tiếng.
- À. Haha. Biệt danh, biệt danh ấy mà. Haha.
Hạnh Nhi không nói gì, chậm rãi nghiêng người sang bên phải, ngó ra sau lưng tôi, lần này mắt cô nàng dãn ra từng kilomet.
Tôi tò mò quay người lại.
Cằm tôi rơi xuống đất đánh “Bộp” một tiếng.
Sau lưng tôi, cậu bạn tên Đu Đủ mà tôi vừa nhắc tới đang nhìn tôi không chớp mắt, từng tia sét đánh ra từ mắt cậu ta, nảy lửa. Không kém phần rực rỡ, bên cạnh Đu Đủ là cậu bạn Tùng béo tay phải cầm miếng bánh bao, tay trái cầm lon C2, miệng ngậm bánh bao và đang trong tình trạng: ngừng - nhai.
- Đu Đủ? - Tiếng của Đu Đủ vang lên
- Ăn Đu Đủ không cần thìa? - Tiếng cậu Béo bên cạnh thì thào.
Mặt tôi xám ngoét.
Hít một hơi thật sâu, sửa soạn một khuôn mặt rực rỡ nhất, tôi giơ tay con thỏ ra chào hai người đằng sau.
- Hello. Ăn kem với bọn tớ không?
- Có muốn tớ trình diễn tiết mục “ăn đu đủ không cần thìa” cho xem không? - Đu Đủ từ tốn.
Tôi gật đầu lia lịa, rồi lại giật mình sực nhớ ra, lắc đầu rối rít. Tôi nở nụ cười xán lạng nhất từ trước tới nay.
- Haha. Gì chứ. Tớ nói là muốn xem bao giờ nhỉ?
- Tưởng cậu muốn xem. Nếu muốn xem thì bảo tớ, tớ trình diễn à xem. Thế nhé!
Rồi, Đu Đủ đùng đùng bỏ đi, trơ lại cậu Béo bên cạnh.
Tôi nuốt nước bọt đánh “ực”. Cất giọng yếu ớt hỏi cậu bạn Béo ú.
- Hey. Cậu ăn kem chứ Tùng?
- Đồ….đồ….đồ cà nhắc.
Nói đoạn, cậu ta chạy tót theo người phía trước.
Bài học đầu tiên: Không được phóng đại sự thật!
Tôi đau khổ ê trề, quay lại với đối tác còn lại. Hạnh Nhi như người mới hoàn hồn, e dè nhìn tôi.
- Vụ này nghiêm trọng đây.
- Ừ. - Giọng tôi trầm xuống như mưa đá.
- Cái bạn Kiệt Luân mà cậu cứ gọi là Đu Đủ đó tớ xem qua thành tích học tập ở trường cũ rồi, đỉnh dã man luôn ý.
- Ừ - Tôi ỉu xìu, rồi sực nhớ ra Hoàng tử, tôi ôm tia hi vọng mong manh hỏi cô bạn bên cạnh - Thế Quang Anh, Quang Anh cậu ấy cũng học giỏi chứ?
Hạnh Nhi hơi giật mình sau phản ứng thái quá của tôi, cô nàng đưa một thìa kem lên miệng, từ tốn.
- Quang Anh à? Cái bạn ngồi cạnh tớ ấy nhỉ? Cậu bạn Hot boy mới của lớp…
- Ầy. Hạnh Nhi nói nhanh lên chứ…- Tôi chống tay lên cằm, mắt chớp chớp không ngừng.
- Cũng tạm được. - Hạnh Nhi đáp bằng một giọng đầy ẩn ý.
Chậc! Thật ra thì tôi cũng hơi hơi cảm thấy hụt hẫng……một tẹo. Đẹp trai? Rồi. Lạnh lùng? Rồi. Học giỏi? Suýt được rồi. Nhà giàu? Đúng. Nhà giàu. Còn tiêu chí này nữa là đủ ục tiêu của tôi rồi.
Tôi lân la.
- Hạnh Nhi có xem lí lịch của Quang Anh không?
- Cậu ta á? Mới chuyển trường nhưng ai cũng biết. Con trai hiệu trưởng mà. Mới du học bên nước ngoài về…….À, mà không. Bị đuổi về thì đúng hơn. - Hạnh Nhi phán một câu xanh rờn.
Tôi như người trong mộng bước ra, nghiêm túc gật đầu mà trong lòng thì…Happy quá đi.
Không cần phải suy nghĩ gì thêm nữa, bắt đầu từ bây giờ, tôi xin long trọng tuyên bố: “Quang Anh, cậu ấy nhất định phải là của tôi.”
Mà Wait a minute.
“ Quang Anh, nhất định tôi sẽ là của cậu ấy.” - Nghe câu này có vẻ hợp lí hơn. ( Cô tự tin quá đấy!)
- Linh Đan có vẻ quan tâm đến bạn Quang Anh nhỉ?
Nhìn khuôn mặt như vừa khám phá ra một bí mật mang tầm cỡ quốc gia của Hạnh Nhi, tôi nghiêm giọng, chậm rãi.
- Thì bạn bè trong lớp mà.
- Thật sao?
- Thật! - Tôi cương quyết gật đầu.
- Thật chứ?
- Thật! - Tôi gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Như chợt hiểu ra ẩn ý sau câu hỏi của Hạnh Nhi, tôi nhướn mày, nở nụ cười bí ẩn.
- Bạn Tùng béo lớp mình cũng có vẻ đẹp trai ý nhỉ - Rồi liếc sang nhìn Hạnh Nhi, mặt cô nàng đỏ lên trông thấy, tôi thừa thắng xông lên - Có người thích Tùng béo lớp ta rồi kìa.
- Ai….ai…? - Hạnh Nhi lúng túng.
- Còn ai vào đây nữa - Tôi nháy mắt.
- Ờ…cứ cho là thế đi….Nhưng có vẻ tớ hơi gầy so với bạn ấy.
- Đúng! Đúng đấy! Nói thật là cậu hơi gầy so với cậu ấy. Cứ như muỗi đốt voi, như que tăm cắm của khoai, châu chấu với voi, như…..
Tôi ngậm ngùi. Im lặng.
Việc duy nhất cần làm lúc này là: Tiếp tục ăn nốt cốc kem.
Sự thật mếch lòng.
Bài học thứ hai: Không được nói sự thật!
---
Có vẻ như việc làm quen và xây dựng tinh thần đồng chí đồng đội gắn kết keo sơn trong lớp diễn ra không được mấy suôn sẻ như tôi mong muốn. Bằng chứng là cô bạn lớp trưởng Hạnh Nhi ngồi cạnh Hoàng tử Quang Anh (mở ngoặc của tôi) nhìn tôi bằng con mắt nảy lửa. Bên cạnh tôi, cậu bạn Kiệt Luân mà tôi chót gán mặc định biệt danh: Đu Đủ thì im lặng không hé răng nửa lời khi bắt đầu tiết học thứ hai. Tôi cũng thở phào vì may mà cậu ta không định trả đũa tôi bằng hành động: Phân chia ranh giới: ngăn bàn, như hồi tôi học trường cũ.
Còn cậu bạn Tùng béo lúc nào cũng đi cùng Kiệt Luân nữa, cậu ta vẫn nhìn tôi bằng con mắt như lúc đầu: Tôi là - Người ngoài hành tinh.
Hazzz. Hơi thất vọng. May mà cứu vãn được chút thông tin của Quang Anh. Vậy là cuối cùng, tôi cũng tìm ra được Hoàng tử bước ra từ bao quyển truyện tranh mà tôi đã gặp, bao bộ phim lãng mạn mà tôi từng xem. Đẹp trai, nhà giàu, lạnh lùng và học giỏi. À quên. Hoàng tử của tôi chỉ học tạm được, nhưng KHÔNG-VẤN-ĐỀ-GÌ, ở ngoài mà xuất hiện một người như vậy thì cũng là Tuyệt cú mèo rồi. Happy mê li.
Những tiết học tiếp theo cứ nặng nề trôi qua trong không khí như đưa đám. Quả là cảm thấy đơn độc trong cái thế giới nhỏ bé toàn những điều tươi đẹp và tuyệt vời này. Đơn độc thưởng thức, đơn độc cười, đơn độc thoả mãn với những kết thúc có hậu, và chính xác là tôi đang đơn độc….đọc truyện tranh.
Thì chí ít ra cũng phải chuẩn bị một màn khởi đầu làm quen gây ấn tượng chút ít chứ? Và thế là tôi quyết định nghiền ngẫm quyển truyện tranh trong giờ học để khởi động cho tiết mục làm quen với Quang Anh, sau giờ học.
Cộc…cộc….cộc.
Tiếng gõ bàn trước mặt khô khốc kéo tôi về với hiện tai. Tôi cau có ngẩng mặt lên. Là Đu Đủ, ấy, tôi nghĩ là tôi nên gọi cậu ta là Kiệt Luân thì lịch sự hơn.
-Về rồi! Được về sớm hai tiết.
Mặt tôi đần ra. 1s….2s….3s….5s.
- Sao cậu không nhắc tớ sớm. Hả? - Tôi thều thào.
- Mải mơ mộng. Mải đọc truyện. Không nghe thấy loa thông báo của trường à?
Tôi cong môi, lừ mắt nhìn cậu ta, rõ ràng là đang trả thù tôi cái vụ đặt cho cậu ta cái biệt danh “Đu Đủ” ở dưới căn-tin đây mà. Rõ là cái đồ thù dai.
- Kiệt Luân, đi thôi. Bỗng dưng quay lại lớp làm gì thế?
Tôi ngó ra ngoài cửa lớp, thì ra là cậu bạn Béo mà từ lúc tôi gặp đến giờ luôn đi kè kè bên Kiệt Luân, chắc là bạn thân. Tôi liếc mắt nhìn Kiệt Luân, tò mò, nhắc nhở.
- Bạn cậu gọi kìa, mà cậu quên cái gì trong lớp à?
- À ừm. Vậy về trước đây.
Nói đoạn, cậu ta bình thản bước ra khỏi lớp.
Liếc nhìn qua khung cửa sổ, một chiếc lá vàng thoáng lướt qua, tăng thêm cái vẻ bi thảm của tôi lúc này. Trong phòng học, lớp trống không. Có lẽ khi nhận được loa thông báo về sớm hai tiết nên các đồng chí trong lớp lẳng lặng ra về, còn mình tôi, ngồi cười khúc khích như con hâm, chúi mũi vào quyển truyện tranh, lúc ngẩng mặt lên thì….
Bài học thứ ba. Đừng bao giờ hưởng niềm vui ( ví dụ đọc truyện tranh) một mình.
Tôi khoác balo lên vai, chậm rãi lê thân từ tầng 3 xuống tầng 1. Đúng là luôn trong trạng thái treo status: “ Trong cái khó lại ló cái khôn.” Tôi chắc mẩm: Đằng nào cũng được về sớm hai tiết, sao không tranh thủ đi dạo quanh trường tìm hiểu vị trí địa lí, điều kiện tự nhiên của trường để tiện cho công tác: Chinh phục Quang Anh. Nhỉ?
Tôi cười gian hai tiếng.
Trường mới công nhận là rộng, đối diện với cổng trường là 5 tầng phòng học quây thành hình chữ “U” vuông vắn. Bên phải là khuôn viên xinh xắn với cơ man nào là lá vàng, “lá vàng”? Hai từ này đột nhiên gợi nhớ cho tôi bãi “phân chó” và âm thanh kêu cái “ Bẹt” đầu giờ.
Tôi bỏ qua khuôn viên bên tay phải.
Bên trái trường là khu chơi thể thao. Cầu lông, bóng chuyền, bóng rổ,…Bóng rổ? Đúng. Bóng rổ, sao tôi không nghĩ ra điều này cơ chứ. Chẳng phải những Hot Boy thường hay chơi bóng rổ rất đỉnh hay sao? Quang Anh có ở đó không nhỉ? Tôi hí hửng mon men lại gần sân bóng rổ. Rồi. Thở dài. Sân bóng rổ không một bóng người.
Mà cũng đúng thôi. Hôm nay được nghỉ hai tiết cơ mà.
Ngó lơ xung quanh, cái khung bản tin để dán thông báo của trường ngay bên cạnh. Tôi tiện mắt, chăm chú theo dõi.
À, thì ra lại còn có một số câu lạc bộ trong trường nữa. Câu lạc bộ thể thao, câu lạc bộ văn thơ, câu lạc bộ handmade, câu lạc bộ ghi-ta….? Ghi-ta? Tôi đã nói là tôi biết chơi ghi-ta chưa nhỉ?
Tặc lưỡi: “ Thôi thì bõ công ở lại, đi đăng kí làm thành viên câu lạc bộ ghi-ta vậy.”
Thật ra ở nhà những lúc căng thẳng tôi cũng hay mang ghi-ta ra chơi. Tinh thần và năng khiếu chơi ghi-ta của tôi được giác ngộ theo lí tưởng dẫn lối của mẹ tôi. Vì hồi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi hay đi công tác suốt, nên mẹ tôi cho tôi tham gia lớp ghi-ta ở cung văn hoá thể thao. Ý tưởng ấy bắt đầu từ khi: Một lần tình cờ, mẹ tôi thấy tôi đang nghe bài hát thiếu nhi: “ Mẹ đi vắng, mẹ đi vắng, con sang chơi nhà bạn, í a. Con cầm cây đàn con hát, Con cầm cây đàn con hát…”
Và tôi chính thức tập ghi-ta từ lúc đó. Cho đến khi lên lớp 10, đủ lớn để giúp mẹ tôi thực hiện ước mơ nhỏ bé: “Cuộc sống là một cuộc hành trình.” Nhà tôi chuyển nhà liên tục, nên tôi không sinh hoạt ở cung văn hoá nữa, chiếc ghi-ta treo trong phòng cũng ít dùng hơn.
May thay, bây giờ tôi cũng có cơ hội ôn lại một thời: toả sáng trên cây đàn của mình.
Câu lạc bộ ghi-ta, phòng 110. Tầng 2. Sau toà nhà học.
Tôi thật sự choáng ngợp trước không gian sau trường học. Nếu như mặt trước của ngôi trường mới này mang vẻ đẹp trang nghiêm nơi học đường, thì ở đằng sau. Tuyệt cú mèo luôn.
Giữa trung tâm, là một hòn non bộ róc rách tiếng nước chảy. Bên cạnh, vài bức tượng con vật xinh xắn trông đến là ngộ. Sau hòn non bộ là một dãy phòng. Bên phải cơ man nào là hoa cúc, trắng,vàng đủ loại, bên trái là một hàng bàng lăng tím, chưa kể đến một dàn ti gôn leo quấn quýt cạnh những dãy học.
Tuyệt!
Đứng trước thiên nhiên nhân tạo đẹp đẽ thế này, tôi thầm cảm thấy mình thật…lớn lao vì đã có công khai quật tìm thấy một địa điểm như vậy. ( thật hay đùa đấy hở cô?)
Kia rồi. Phòng 110. Phòng đầu tiên phía tay bên phải, tôi hùng dũng bước vào.
Vừa mới đặt tay lên cái tay nắm cửa, tiếng ghi-ta rời rạc vang lên khiến tôi có chút tò mò, tôi he hé cửa định bụng xem chủ nhân của tiếng đàn này là ai….mà chơi dở ẹc như vậy.
Vừa mới đưa mắt liếc vào trong. Tôi suýt té ngửa. Là cậu bạn tên Tùng Béo và Đu Đủ, à không, Kiệt Luân.
Cậu bạn Béo đang ngồi gảy đàn, nhìn tư thế cầm đàn của cậu ta tôi đoán chắc cậu ta đang tập chơi đàn thì phải, trông ngượng ngùng và nhìn chiếc đàn khập khiễng so với thân hình của cậu ta quá. Những ngón tay mập ú lúng túng trên cây đàn trông đến là khổ sở, thì ra tiếng đàn đó là của cậu bạn Béo.
Liếc mắt sang người bên cạnh, cậu bạn Kiệt Luân có vẻ có phong thái hơn, cầm cây đàn cũng da dáng người chơi đàn chuyên nghiệp. Nhưng mà… “Phụt”…tôi suýt cười ra thành tiếng. Kiệt Luân chỉ tạo dáng cầm đàn thôi, cậu ta không hề đặt tay gảy bất kì một nốt nhạc nào, chỉ chăm chăm nhìn vào cây đàn của cậu Béo bên cạnh hướng dẫn cậu bạn chơi từng nốt đàn một.
Nhìn dáng điệu ân cần chỉ bảo của Kiệt Luân, vẻ mặt chăm chú theo dõi của cậu Béo, tôi cũng thầm ngưỡng mộ tình bạn của họ. Chắc họ cũng quen biết nhau khá lâu rồi thì phải.
Thật ra thì nhìn Kiệt Luân cũng khá cao ráo, mái tóc bồng bềnh màu nâu khá dày dặn, trông rất quyến rũ, đôi mắt nâu nâu như phủ một làn nước mỏng dịu dàng, chiếc mũi khá cao, ưa nhìn và ….nụ cười hơi hơi….thiệt tình là răng cậu ấy bị chìa.
Điểm trừ:- nặng nhất: +1 răng.
:- nặng thứ hai. +1 da quá nâu.
Có lẽ cậu ấy có duyên với màu nâu, và sẽ thu hút ánh mắt người khác giới khi nhìn cậu ấy ở đằng sau hoặc đại loại là khi….cậu ấy đeo khẩu trang.
Nhìn buổi học ghi-ta của hai cậu bạn trong phòng, tôi chợt cảm động ….rơi nước mắt. Tình đồng chí, đồng đội quả là son sắt khiến người khác phải ngưỡng mộ. Ánh mắt chăm chú, gương mặt cả hai bình thản, cây đàn trên tay hai người, mắt dõi mắt, tay theo tay, tình cảm mặn nồng son sắt….
What? Wait a minute.
Mắt dõi mắt? Tay theo tay? Tình cảm mặn nồng son sắt?
Mặt mũi tôi tối đen. Không lẽ….không lẽ….
Đúng rồi! Từ lúc bước chân vào trường, gặp Kiệt Luân và Tùng Béo hai người chưa hề đi đâu mà thiếu nhau, luôn dính lấy nhau như hình với bóng. Cử chỉ ân cần quan tâm, mỗi lần Kiệt Luân mà đối khẩu với tôi một cái là cậu Béo kia “nổi cơn” lên ngay. Thật tình không thể tưởng tượng nổi.
Khổ thân nhỏ lớp trưởng Hạnh Nhi có dáng người hơi gầy ấy, đã chót có thiện cảm với cậu Béo kia, ai ngờ….
Ai biết được chữ Ngờ. Hoá ra là Kiệt Luân và cậu Béo kia…yêu nhau.!!!
“Cạch”.
Tiếng lá cờ nhỏ in hình câu lạc bộ Ghi-ta treo trên cửa ra vào rơi xuống nền đất khiến những suy nghĩ trong đầu tôi bị đứt đoạn. Tôi cúi xuống cầm chiếc cờ, định bụng treo lại rồi rút lui gọn lẹ, thì bất ngờ, cánh cửa phòng mở ra hoàn toàn không theo chủ ý của tôi.
Trước mặt tôi, cậu Béo một tay cầm cây đàn, một tay chống cạnh sườn, hếch mũi hỏi tôi.
- Linh Đan, cậu làm gì ở ngoài này?
Một giọt nước xanh lè to đùng chảy từ chán xuống hai má, tôi lẩm bẩm; “- Bị phát hiện rồi.!”
Tôi vẫy vẫy lá cờ nhỏ trong tay, cười vu vơ.
- Haha. Tớ đi…..ầy, tớ đi chơi đấy mà. Haha.
- Tớ tưởng cậu về từ khi nãy rồi cơ mà.
Tiếng Kiệt Luân vang lên, cậu ta mở cánh cửa, nheo mắt nhìn tôi nghi ngờ.
Thôi chết. “Hai đánh một, chẳng chột cũng què.” Huống hồ hai người họ còn có tình cảm với nhau, mình tôi đơn phương độc mã thế này, phải gọi là: Nguy hiểm trên từng cây số. Thôi thì cứ nói đi đăng kí học ghi-ta cho đỡ phải mang danh đi nhìn trộm bọn họ tập đàn trau dồi, vun đắp tình cảm.
Tôi mạnh bạo đẩy cửa bước vào, làm ra vẻ tự nhiên hết cỡ, kéo cái ghế gỗ, ngồi xuống, vắt chéo chân.
- Ầy, tớ đi đăng kí học ghi-ta đấy mà. Bọn cậu cứ làm việc bọn cậu đang làm dở đi. Mặc kệ tớ.
Tôi len lén đưa mắt nhìn hai cậu bạn đang đứng cạnh cánh cửa ra vào, quả nhiên là họ ngạc nhiên rồi quay ra nhìn nhau. Biết ngay mà, bị người khác phát hiện ra tình cảm chắc bọn họ ngạc nhiên và shock lắm, học sinh mới lại bị học sinh mới phát hiện. Thiệt tình. Thoáng trông thấy ánh mắt Kiệt Luân quay sang, tôi giả lơ quay đi, chăm chú theo dõi mấy bức tranh treo trên tường.
- Cô giáo phụ trách câu lạc bộ về rồi. - Tiếng Kiệt Luân vang lên, lạnh tanh.
- Ầy, cậu cứ đùa, cô giáo về rồi thì làm sao bọn cậu vào trong phòng này được. - Trong lòng tôi vang lên giọng nói: “ Cậu ta định đuổi mình về để tiếp tục dạy dỗ cậu Béo kia đây mà, đã thế, tôi quyết định ở lại phá đám hai người à coi. Haha”.Cười gian.
Cậu Béo vẫn đứng ở cửa, móc trong túi quần ra một chùm chìa khoá, lắc lắc trước mặt tôi, cất giọng yếu ớt.
- Cô giáo cho bọn tớ mượn phòng.
Không gian im lặng trong phút chốc, một đàn quạ đen bay qua phòng, tôi làm bộ ngó lơ.
- Thì tớ qua chơi ghi-ta … không được sao?
Cậu bạn Béo ú lại giương ánh mắt như gặp người ngoài hành tinh để nhìn tôi, chạy xồng xộc từ ngoài cửa bước vào, nhìn tôi không chớp mắt, nghi ngờ hỏi.
- Cậu cũng biết chơi ghi-ta á?
Câu hỏi vừa rồi của cậu ta động đến dây thần kinh ức chế của tôi. Máu dồn lên não không vận tốc, tôi bặm môi, lừ mắt.
- Cậu nghĩ sao mà bảo tớ không biết chơi?
- Chứng minh đi.
Cậu Béo chìa cây đàn trên tay ra trước mặt tôi, giọng đầy thách thức. Tôi đảo mắt nhìn tên đồng bọn của cậu ta đứng bên cạnh, đúng là đồng bọn của nhau có khác, hiểu lòng nhau ra mặt, ánh mắt thách thức tôi hiện lên mồm một.
Tôi lấy tay hếch mũi, vênh mặt, cầm lấy cây đàn từ tay cậu bạn Béo, bỏ balo và kéo chiếc ghé bên cạnh lại gần. Tôi đặt nhẹ nhàng cây đàn lên đùi, vuốt nhẹ lên phím đàn. Được! tôi sẽ chơi “Until you” của Shayne Ward.
Mặc dù nội dung bài hát và hoàn cảnh bây giờ trái ngược nhau, tôi vẫn hồn nhiên chơi hết mình, chìm đắm trong tiếng ghi-ta, cũng độ vài tuần không động đến cây đàn, nên tôi hăng say lắm.!!!
Biết ngay mà, có ai cưỡng lại được tiếng đàn kì diệu của tôi đâu, ngay cả mẹ tôi cũng hoá dịu dàng khi ngồi nghe tôi chơi đàn cơ mà.
Tiếng ghi-ta của tôi đã dừng lại được một lúc mà hai tên trước mặt tôi vẫn nghệt ra, tôi mừng ra mặt, đưa tay hếch mũi lần thứ hai.
Cả thế giới như ngừng lại. Không có động tĩnh gì. Tôi đứng trơ ra nhìn hai người bên cạnh, hay là tôi chơi sai ở đâu nhỉ?
Rồi.
Bộp bộp bộp. Tiếng vỗ tay của Kiệt Luân vang lên.
Đét.. đét…đét…đét…..tiếng vỗ tay của cậu Béo vang lên. Nhìn vào đôi mắt in rõ hình hai ngôi sao của cậu ta, tôi biết tỏng cậu bạn Béo ú này chắc là đang ngưỡng mộ tôi lắm lắm.
Tôi liếc mắt sang Kiệt Luân, cậu ta nhìn tôi không chớp mắt, tôi cười hì hì đáp lại, cậu ta giật mình, cười theo. Mọi người cùng cười, thế mới vui.
- Cậu chơi hay thiệt. - Tiếng cậu Béo vang lên.
- Tất nhiên rồi. - Tôi nhếch môi đắc ý, đeo balo lên vai. - hai cậu mới tập chơi ghita thì nên chơi những bài đơn giản thôi, đừng chơi những bài khó, mấy bài bọn cậu đang tập có vẻ khó phết đấy - Tôi da dáng bậc tiền bối nhắc nhở.
- Không, chỉ có tớ đang tập thôi, bọn tớ …
- Ừ, Biết rồi. Mà trưa rồi, chúng mình về thôi chứ?
Cậu bạn Béo ú định cuống quýt giải thích cho tôi một điều gì đó, nhưng Kiệt Luân đã vội chen ngang cắt ngang lời, rõ là vô duyên. Người ta đang trả lời Fan hâm mộ thì lại làm đứt mạch cảm xúc. Mà cậu ta vừa nói điều gì ấy nhỉ? Trưa rồi, về thôi? VỀ?
Tôi giật bắn mình, trời ạ. Hôm nay tôi đi xe Bus trường đi học.
Và mặc kệ cho bốn ánh mắt ngỡ ngàng ở sau lưng, tôi chào hỏi qua loa rồi ba chân bốn cẳng co giò chạy ra ngoài cổng trường.
“Vâng, thật đáng tiếc, mọi sự cố gắng như vô ích. Hôm nay lớp tôi được về sớm hai tiết.” Giờ này thì còn xe với Bus cái gì nữa.
Tôi não nề lôi điện thoại ra, thôi thì nhờ bố bỏ dở công việc đến đón con gái cưng của bố vậy.
“Vâng, thật đáng tiếc, mọi sự cố gắng như vô ích. Hôm nay tôi không mang theo điện thoại.”
Giông tố nổi lên đùng đùng trên đầu, tôi giậm chân bành bạch trước cổng trường.
Bài học thứ tư: Đừng nên chia sẻ niềm vui (ví dụ chơi ghi-ta) với người khác.