Thực ra thì Chủ nhật tuần sau không phải là ngày diễn ra lễ hội hóa trang đình đám như dự kiến. Đó là ngày học sinh trong trường đăng kí tên người bạn sẽ đi cùng với mình trong Lễ hội hóa trang sắp tới.
Chẳng là trong lễ hội hóa trang có một cuộc thi “ Cặp đôi ấn tượng nhất của trường“. Học sinh nào muốn tham gia, thì phải đăng kí trước và tập duyệt trước phần trình diễn tự chọn. Tất nhiên, cuộc thi này không bắt buộc!
Ba từ “ KHÔNG BẮT BUỘC” được in đậm trong tờ thông báo mà Hạnh Nhi mới đưa vào chiều nay khiến ruột gan tôi nóng phừng phực!
Cái tên Yul đó, rốt cục thì đang có ý gì vậy?
Này! Không phải là Yul đó thích tôi rồi đó chứ??!!
Ối trời. Sao có thể như vậy được!
Nhưng mà ngẫm đi ngẫm lại, những hành động mờ ám hoặc “cố tỏ ra” mờ ám của Yul dạo gần đây rất là khiến người khác, là tôi - rất nghi!
Sao Yul lại tốt với tôi như vậy?
Lí do là vì sao?
Cũng chẳng hiểu từ bao giờ, khi Yul là Yul, tôi lại đâm ra đề phòng cậu ta! Ngày trước thì cố tình tìm mọi cách nấn án để tiếp cận Yul ( khi ấy là Quang Anh), còn bây giờ, khi Yul đột nhiên “tốt” một cách đáng nghi, tôi lại đâm ra lo sợ. Rõ là cảm thấy bất an mà!
Thở dài thườn thượt.
- Linh Đan… Linh Đan…..
- Linh Đan ơi. Bố mẹ về rồi đây.
Tôi ngồi vất vưởng trên giường, cười ngu ngơ. Dạo này tâm trí cứ như treo ngược trên mây, lúc nào trong đầu cũng có giọng nói của bố và mẹ. Có lẽ chắc tôi nhớ họ quá. Hơn hai tuần rồi!
Nghĩ đến đây, lại vùng vằng nằm xuống, lấy gối che kín đầu.
Bây giờ lại còn xuất hiện cả tiếng bước chân lên cầu thang nữa cơ chứ!
- Linh Đan à.
Tôi siết chặt gối lên đầu hơn.
Tiếng mở cửa phòng, rồi giọng nói hơn cả chân thật.
- Linh Đan. Con ốm à?
Ầy. Cái này thì ngoài sức tưởng tượng rồi à nha. Có lẽ tôi nên đi rửa mặt để tỉnh ngủ. Cả buổi chiều ở nhà đã đau đầu vì cái tờ thông báo kia, đến tối lại gặp ảo giác mạnh. Rõ là đang ảo tưởng sức mạnh siêu nhân khi gần tuần nay toàn ăn mì trộn và nghĩ mình sẽ vẫn dồi dào sức khỏe chỉ với món này!
Vừa lật cái gối ra khỏi đầu, viền mắt lập tức nóng rực lên. Bên cạnh, ánh mắt mẹ tôi đầy lo lắng. Kế bên, bố tôi vẫn cầm chiếc vali, trên nét mặt có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn tôi đầy trìu mến.
Đúng là tôi gặp ảo giác trầm trọng rồi. Bố mẹ tôi có gọi điện và nói sáng sớm mai mới về cơ mà. Tối nay sao họ lại ở đây được?
- Linh Đan, con sao vậy?
- Linh Đan, con không sao chứ?
Tôi thẫn thờ. Là bố mẹ tôi thật rồi!
Rồi, chẳng nói lên lời nào, siết chặt lấy cổ mẹ như một đứa con nít đang mè nheo!
---
Sau khi sụt sùi khóc sướt mướt kể lể những ngày qua đã nhớ bố mẹ như thế nào, ở nhà chán chường ra sao, sao bố mẹ đi lâu về thế, thì bố tôi có nghe một cuộc điện thoại. Sau cuộc điện thoại ấy, cục diện thay đổi hoàn toàn.
- Linh Đan. Thay quần áo đi con. Chúng ta ra ngoài ăn tối!
Tôi vẫn nước mặt sụt sùi, mếu máo.
- Con biết rằng bố mẹ thương con và bây giờ muốn bù đắp những ngày qua con ăn Mì trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương, nhưng cũng không cần phải vội vàng thế đâu. Bố mẹ vừa về xong, còn mệt.
- Ăn tối với một người bạn quan trọng của bố mẹ. Nhanh lên con.
Tôi im thin thít. Lặng lẽ chuẩn bị thay quần áo.
***
Mẹ tôi cho tôi biết đúng một điều:“ Người mà gia đình mình tối nay dùng bữa tối là bạn học cấp 3 rất thân của cả bố và mẹ!”
Tôi thì vẫn biết bố mẹ tôi ngày trước học cùng lớp, cùng cấp 3, cùng đại học và sau này sống cùng tôi trong một ngôi nhà!
Nhưng ít khi được bố mẹ kể về những người bạn thời cấp 3 của cả hai người. Bạn bố mẹ đến nhà chơi thường là những người làm cùng tòa soạn. Tôi cũng chưa bao giờ thấy bố mẹ ra ngoài ăn tối cùng bạn, thường thì một trong hai người sẽ đi nếu có một lời mời nào đó. Nên là người mà khiến cả bố và mẹ tôi vừa về nước đã tới ăn tối cùng, ắt hẳn phải là một người bạn tri kỉ lắm!
Nghĩ vậy, nên tôi rất háo hức.
---
Xe dừng lại trước một cửa hàng khá là sang trọng. Nhà hàng cao cấp Vô Lệ!
Đúng! Đúng là nhà hàng này vẫn thường xuyên lên tạp chí. Đúng! Đúng là cái quyển tạp chí mà mẹ tôi vẫn xem trong bữa tối. Đúng! Đúng là bữa tối dùng với người bạn của bố mẹ ở đây ư?
- Đúng. Nhà hàng này khá nổi tiếng phải không con? Chúng ta vào thôi.
Còn đang ngẩn người trước cửa xe ô-tô, bố tôi đã nhanh chóng xuất hiện và dẫn tôi vào bên trong.
Ngay khi bước chân vào đại sảnh, tôi thực sự bị bất ngờ trước hương thơm ngào ngạt của hàng nghìn cánh hồng được rải khắp hồ bơi gần đó. Lạ cái là, bây giờ đã cuối tháng 11 và thời tiết bắt đầu se lạnh, thế nhưng, hồ bơi ngay phía giữa đại sảnh này tỏa ra một hơi ấm rất dễ chịu.
Trong không gian mầu nâu chủ đạo và xa hoa này, cảm tưởng như mỗi vị khách bước vào đều là những vị vua thứ thiệt. Sự tiếp đãi ân cần của nhân viên khiến mọi người rất hài lòng và ưng ý. Chẳng thế mà sau một hồi gật gù nghe anh nhân viên có nụ cười rạng rỡ kia nói qua về bữa tối sắp tới, đến khi tôi ngẩng đầu lên, giật mình mới nhận ra, mình đã vào trong một căn phòng đầy hoa uất kim hương tự lúc nào.
“ Đá granit, gỗ trầm là chất liệu chủ đạo làm nên sự sang trọng cho căn phòng. Trần nhà bằng thạch cao với hoa văn cầu kì tinh tế kết hợp với thảm trải sàn và đèn trùm cao cấp. Dưới nền nhà, quanh mép tường, những chậu uất kim hương nhỏ như gợi lại chút thơ mộng thiên nhiên. Chính giữa phòng, một chiếc bàn ăn lớn thiết kế hình ovan…”
- Linh Đan. Con nên tập trung hơn!
- Con xem một chút nữa thôi.
Tôi vẫn dí sát mũi vào tờ giấy giới thiệu căn phòng mà tôi đang ngồi. Thực tình không thể ngăn mình tìm hiểu về căn phòng siêu sang trọng mà tôi đang ngồi được. Bố và mẹ có thể đến dự tiệc cùng bạn bè ở đây rồi, nhưng với tôi đây là lần đầu tiên đó!
Tôi lại tiếp tục dí sát mũi mình hơn nữa vào tờ giấy trước mặt bàn.
...” Để tạo nên vẻ đẹp sang trọng cho Vô Lệ người ta đã phải dùng tới 1590m2 vàng lá 24 carat và 24000m2 đá hoa cương các loại. Vô Lệ gồm 28 tầng với 202 phòng. Diện tích căn phòng nhỏ nhất là169m2, còn phòng rộng nhất là phòng là 780m2. Đây là một trong những nhà hàng đắt nhất thế giới, với chi phí từ 1.000 đến 15.000 USD. Riêng phòng Vip là 28.000 USD…”
Đọc tới đây tôi dựng hết tóc gáy, toát cả mồ hôi, vội vàng đặt tờ giấy nghiêm chỉnh xuống phía dưới mặt bàn, khoanh tay ngoan ngoãn ngồi đợi vị khách kia. Đến cả đĩa khoai tây chiên khai vị phía trước dành riêng cho tôi, tôi cũng không dám động vào!
Ngồi chỉnh tề được một lúc, thì có nghe thấy tiếng chuông điện thoại của bố tôi. Sau cuộc điện thoại bí ẩn, tiếng người phục vụ phía cửa phòng trang trọng.
- Vâng, thưa quý khách.
Tiếng cửa gỗ mở, và tếng bước chân. Rồi sau đó là tiếng chào hỏi khá thân mật.
- Xin lỗi. Mình đến hơi muộn vì còn đợi nhóc này.
- Không sao. Bọn mình cũng vừa mới tới. Nhóc con, giờ lớn quá.
- Chào cô chú đi con. Đây là hai người bạn mà bố nói tới.
- Vâng. Con chào cô chú.
- Ngoan quá. Chào con. Linh Đan. Linh Đan. Qua đây nhanh con.
Nãy giờ tôi cứ phải nín thở khi nghĩ tới “1590m2 vàng lá 24 carat và 24000m2 đá hoa cương các loại “ có trong cái tờ giấy giới thiệu về nhà hàng xa xỉ Vô Lệ này. Đang tập trung quan sát căn phòng đang ngồi xem số vàng và đá quý đó được dát ở đâu, thì nghe thấy tiếng mẹ gọi. Tôi giật mình, cúi đầu chạy thẳng ra phía cửa, trên đường đi vẫn cắm cúi quan sát dưới nền nhà.
- Linh Đan nhà hai bạn đáng yêu quá. - Tiếng vị khách kia thốt lên.
Sau đó, lại còn có tiếng cười khẽ của một người khác.
Tôi vẫn quan sát dưới chân mình, cúi đầu chào.
- Con chào bác ạ.
- Chào con. À, đây là Yul. Hai đứa chắc cũng biết nhau lâu rồi.
Tôi gật gù liên tục. Miệng nở hoa.
- Chào cậu, Yul. Tớ là Linh Đan.
- Chào Linh Đan.
Rồi hai đứa con của hai nhà bắt tay thân mật. Ủa, mà hơi kì nha, sao tay bạn Yul này lạnh quá vậy trời???
“Bộp” - cằm tôi rơi.
Yul?
Một tia sét rạch ngang giữa bầu trời. Tôi vội vàng ngẩng đầu lên. Là Yul!!!
Tình huống gì và sự tình cờ gì đây?