Trong lầu son gác tía thoang thoảng mùi son phấn hỗn hợp với mùi rượu, có không ít nam tử đang ái muội mà trêu ghẹo những cô nương mềm mại xinh đẹp trong ngực, đại sảnh tiếng cười đùa không ngừng.
Ban công tầng hai, một nam tử mặc y phục thuần trắng đang tựa vào lan can, dáng người cùng khuôn mặt xuất trần hoàn toàn không ăn nhập với không khí dâm loạn nơi đây,
Uống cạn rượu trong chén, Quân Mặc Li thản nhiên dựa vào lan can, ánh mắt trầm tĩnh nhìn xuống ngã tư đường đông đúc bên dưới, như đang chờ đợi điều gì.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, một đoàn kỵ binh có huấn luyện mà cưỡi ngựa lao đi trên đường. Bọn họ đều mặc trang phục đơn giản màu trắng, trong tay còn giơ cao một ngọn cờ màu trắng.
“Toàn thành cấm vui hoan, mọi người cầu phúc cho đế quân!”
“Toàn thành cấm vui hoan, mọi người cầu phúc cho đế quân!”
“…”
Kỵ binh vừa lao đi vừa lớn tiếng hô.
Ngã tư đường ồn ào náo nhiệt trong khoảnh khắc trở nên cực kì yên tĩnh.
Quân Mặc Li liếc nhìn thoáng qua mọi người xunh quanh, sau đó bình tĩnh đặt chén rượu trong tay xuống, thân mình nhanh chóng mờ đi, biến mất.
Bay vọt trong không trung, nhìn người dân khắp những con đường đều đang quỳ rạp trên mặt đất, thành tâm cầu nguyện, đôi mắt lạnh nhạt nhiễm chút ôn nhu.
Mọi người không ai phát hiện ra Quân Mặc Li, chính xác hơn là không ai nhìn thấy hắn.
Gió mạnh mẽ thổi qua, Quân Mặc Li nhìn đế cung càng ngày càng gần, trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên chút chờ mong.
Bình thản bước vào trong cửa cung, Quân Mặc Li quen thuộc đi trên con đường dẫn đến Nhật Quang điện.
Con đường vốn đã vô cùng quen thuộc, lúc này lại có chút xa lạ. Lớp cẩm thạch trắng bóng lát bên dưới đã bị thay thế bởi một thứ đã khác màu đỏ rực. Nhìn đá lát đỏ rực dưới chân, đôi mắt bình thản của hắn có chút gợn sóng.
“Ngốc…”
Mỉm cười khẽ nói một tiếng, Quân Mặc Li lại chỉ cảm thấy trong lòng chua sót.
Cứ nghĩ sẽ không có ai biết, màu mà hắn thích nhất chính là màu đỏ. Cho dù sắc đỏ chói mắt, sẽ chỉ thu hút sự ghen gét cùng hủy diệt từ kẻ khác, nhưng cũng không che giấu được cảm giác ấm áp đến từ linh hồn.
Thiêu thân lao vào lửa, chui đầu vào lưới. Nhưng cho dù chờ đợi con thiêu thân là sự hủy diệt, thì cho đến giây phút cuối cùng, thiêu thân vẫn luôn ôm khát vọng về ngọn lửa xinh đẹp kia.
Mà, Quân Dạ Hàn lại biết điều này.
Mỉm cười, Quân Mặc Li bước tiếp từng bước về phía trước.
Càng gần với Nhật Quang điện hơn, bước chân của hắn lại càng chậm lại.
Vừa bước chân vào bên trong đại điện, hắn đã nghe thấy có tiếng đàn trầm lắng vang lên từ đình viện phía sau đại điện. Tiếng đàn trong trẻo, giống như là gió mát thổi lướt qua thiên địa, làm cho người ta say mê.
Nhưng nếu nghe lại một cách cẩn thận tinh tế, lại nhận ra được bên trong tiếng đàn tưởng như là êm ái nhẹ nhàng kia, lại tràn ngập nhớ mong, cùng bi thương. Âm lượng và tiết tấu càng ngày càng cao, càng ngày càng nhanh, còn làm cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề, không thể nào tiêu tan. Thanh khúc bi thương, làm cho người ta muốn rơi lệ, muốn hét lên, để có thể xả hết được nỗi đau trong tâm.
Quân Mặc Li dừng bước chân, gần như là ngây ngốc nhìn nam tử áo trắng kia.
Y đang ngồi gảy đàn dưới một gốc cây thật lớn, hình ảnh thực sự bình yên. Đôi mắt ôn nhu của y nhìn về phía hư không, giống như đang nhìn ngắm người mà y yêu nhất. Mái tóc bạc trắng thật dài, trải đầy trên mặt đất bụi bặm.
“Li nhi, có hay không…”
Giọng nói trầm thấp ôn nhu vang lên, mang theo muôn vạn yêu thương mê luyến, theo gió mà vang vọng cả trong đình viện.
Nghe được giọng nói ôn nhu quen thuộc gọi tên mình, Quân Mặc Li chỉ cảm thấy trái tim đau sót mà co thắt lại, ánh mắt mở thật to nhìn về phía người kia.
“Hôm qua An Lưu Quân nói với ta, hắn nói, hắn đành phải đi trước một bước … Li nhi, ngươi xem, nếu ngươi còn không chịu quay lại, bằng hữu của ngươi sẽ đi hết… ngay cả ta cũng đã già rồi…”
Lời nói nhẹ nhàng dường như còn mang theo cả tiếng than thở, giống như một khối đã thật lớn, chèn ép Quân Mặc Li đến mức hít thở không thông…
Muốn mở miệng gọi tên của đối phương, muốn cho đối phương biết mình đang tồn tại, nhưng mà tiếng gọi kia lại nghẹn ở yết hầu, không thể nói ra được.
Nam tử áo trắng kia là Quân Dạ Hàn, mà nếu nói chính xác hơn, phải là vị đế vương đã sớm bị quên lãng trong lịch sử, là vị thống trị giả cao quý nhất của đại lục Di Á.
Quân Mặc Li dùng thần lực đưa mình quay về khoảng không gian thời gian này, về tới đại lục mà Quân Dạ Hàn một người đã thống trị cả nghìn năm, cuối cùng lại lựa chọn rời đi.
Nhưng mà, cái giá phải trả của việc nghịch thiên quay trở lại quá khứ chính là, hắn không thể chạm vào đối phương, cũng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.
Hắn lúc này, chính là một vị khách đi du lịch qua thời không này, có thể nhìn ngắm hết tất cả vạn vật trên thế gian, lại không thể lưu lại chút dấu vết nào.
Sử kí ghi lại, Di Á năm thứ 11041 năm, đế quân Đồ Lan đã thống trị đại lục nghìn năm, sinh mệnh lúc này đi đến cuối, cùng năm hạ quý đi về cõi tiên.
Không sai, đối với Quân Mặc Li mà nói, tin tức được ghi trong sử kí cũng đồng nghĩa với tin tức, năm này, Quân Dạ Hàn trở thành thần, đồng thời cũng chịu trời phạt mà đánh mất trái tim.
Quân Dạ Hàn mà Quân Mặc Li nhìn thấy lúc này, là Quân Dạ Hàn của Di Á năm thứ 11041, không phải là Quân Dạ Hàn đã thành thần, cùng hắn nắm tay đi khắp thế gian.
Quân Mặc Li thừa nhận, hắn thực sự không thể quên được, Quân Dạ Hàn đã từng cô độc chờ đợi hắn một nghìn năm.
Mà thực sự, khi nhìn thấy Quân Dạ Hàn của lúc này, Quân Mặc Li chỉ cảm thấy trái tim như muốn nổ tung, đau nhức khó có thể tưởng tượng được, đối với lựa chọn của mình càng thêm đau khổ.
Chỉ vì, Quân Mặc Li tới đây, ngoài việc đến xem Quân Dạ Hàn, còn định lấy đi trái tim bị trời phạt mà bị mất của Quân Dạ Hàn.
Ở thần giới, Quân Dạ Hàn luôn ở bên cạnh như hình với bóng với hắn. Nhưng cho dù y có yêu hắn sâu đậm như thế nào, lại vẫn không thể che giấu được một sự thật, y không có trái tim. Quân Mặc Li tự cảm nhận được một điều, mỗi khi hắn rời khỏi Quân Dạ Hàn, cho dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn, y cũng sẽ trở nên cực kỳ lạnh lùng yên lặng, giống như lúc hai người mới gặp lại, vô tâm, vô cảm, lạnh nhạt không có tình yêu.
Chỉ khi nào hắn ở bên cạnh y, Quân Dạ Hàn mới giống một người sống, có linh hồn, có tình cảm. Mà cho dù là như thế, thân thể của Quân Dạ Hàn vẫn cực kỳ lạnh lẽo, không hề có chút nhiệt độ nào.
Cũng vì vậy mà Quân Mặc Li mới hạ quyết tâm, vì Quân Dạ Hàn, nhất định phải trở lại thời gian không gian này một mình. Để làm được như vậy, Quân Mặc Li đã phải cực kì vất vả mới có thể trốn tránh Quân Dạ Hàn đến đây.
Nhưng khi thực sự gặp được Quân Dạ Hàn trong quá khứ, Quân Mặc Li mới cảm nhận được, đau đớn cùng chua sót là gì.
Vì người yêu ở vạn năm sau, mà xuyên qua không gian thời gian quay lại vạn năm trước, cướp đi trái tim của người đã chờ mình nghìn năm, cũng là người mà hắn yêu, là cũng một người.
Chỉ là, thời gian khác nhau mà thôi…
Nam tử áo trắng khẽ phủi đi vết bẩn trên vạt áo, tao nhã đứng dậy đi vào trong Nhật Quang điện, chỉ là đôi mắt ôn nhu lại tràn ngập cô đơn tịch liêu nhìn về phía đại điện.
Quân Mặc Li lẳng lặng nhìn Quân Dạ Hàn đi vào trong đại điện, thân mình không dám cử động dù chỉ là một chút.
Nhìn thấy những bông hoa đang không ngừng rụng xuống theo gió trong vườn, đôi mắt ôn nhu của Quân Mặc Li nhiễm dần mỉm cười.
Con người của quá khứ, đã sớm mất đi, sớm trở về với cát bụi.
Lúc này, điều quan trọng nhất với hắn chính là, phải biết quý trọng người đang ở bên cạnh. Trái tim của Quân Dạ Hàn, rốt cuộc vẫn phải lấy về. Dù là quá khứ hay là hiện tại, hai người vẫn là một người, cần gì phải phân vân.
Quân Dạ Hàn, hãy để Quân Mặc Li mang trái tim của ngươi quay lại, để ngươi có thể trở thành chân chính ngươi, mà không phải là vị Thần Hoàng tối cao lại không có trái tim, lạnh lùng vô cảm kia…