Một ngày đẹp trời.
Trong tẩm điện to lớn đặt một chiếc giường king size đủ để mười người nằm ngủ. Lụa mỏng treo xung quanh, mông lung vẫn nhìn ra được bóng dáng hai người ở bên trong.
“Dạ, hình như ngươi quên đã đồng ý với ta điều gì…”
Quân Mặc Li dùng ngón tay kéo kéo vạt áo rộng mở của Quân Dạ Hàn, đôi mắt trong suốt xinh đẹp hơi nheo lại cực kì mị hoặc.
“Không, sao lại quên được…”
Mềm nhẹ trả lời, Quân Dạ Hàn hơi nâng người, túm lấy hai bàn tay đang tùy ý đùa nghịch trên người mình.
“Nhưng mà, thân mình của Li nhi bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, ta nghĩ ngươi nên nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.”
“Cơ thể của ta ta rõ ràng nhất, Dạ, ngươi đừng tìm cớ nữa.”
Cười một tiếng, Quân Mặc Li dùng sức ấn người Quân Dạ Hàn ngã xuống giường, sau đó áp sáp người y.
“Hơn nữa, muốn biết Mặc Li đã khỏe lại hay chưa, Dạ chỉ cần tự mình thử xem, không phải là sẽ biết rõ hay sao?” Hơi nheo mắt, Quân Mặc Li đưa đôi môi đỏ mọng vào sát tai của Quân Dạ Hàn, hơi thở ấm áp lại mang theo chút ướt át cực kì mê hoặc.
“Li nhi, ta chưa bao giờ cự tuyệt những thứ mà ngươi muốn.” Quân Dạ Hàn ôn nhu mỉm cười nhìn Quân Mặc Li, bàn tay to vươn lên vuốt ve lưng hắn, mang đến cảm giác tê dại cực kì thoải mái.
Quân Mặc Li vừa lòng cười một tiếng, ánh mắt híp lại như một con mèo nhỏ, nghịch ngợm mà kéo dần vạt áo của Quân Dạ Hàn xuống, động tác nhẹ nhàng mà lại cực kì mị hoặc.
“Dạ cũng không có cơ hội để cự tuyệt, không phải sao?”
Quân Mặc Li cúi người hôn lên trán của Quân Dạ Hàn, sau đó nụ hôn dần dần xuống dưới. Cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn trên mặt mình, ánh mắt Quân Dạ Hàn hơi trầm xuống. Những nụ hôn khẽ chạm nhẹ nhàng như lông chim, lại dấy lên lửa cháy hừng hực trong người y.
Ngẩng đầu nhìn đôi mắt mị hoặc nhưng lại rất thanh tỉnh của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn khẽ nhếch môi, sau đó hai tay y bắt đầu hoạt động. Mười ngón tay thon dài xâm nhập vào vạt áo của Quân Mặc Li, từng chút từng chút kéo vạt áo của hắn xuống. Làn da trắng mịn như ngọc dần dần hiển lộ ra trước mắt Quân Dạ Hàn, làm cho ánh mắt của y càng thêm rực lửa.
“Li nhi, ngươi mà không làm nhanh lên, ta sợ ta sẽ không nhịn được.”
Rướn người cắn lên bả vai mảnh khảnh nhẵn nhụi của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn hơi khàn khàn lên tiếng.
“Sức chịu đựng của Dạ sao lại kém như vậy a. Mặc Li vừa mới bắt đầu mà ngươi đã không nhịn được sao?”
Ngón tay của hắn ôn nhu trườn xuống bên dưới Quân Dạ Hàn, cách lớp lụa mỏng cầm lấy phân thân của y, khi nặng khi nhẹ trêu đùa. Quân Dạ Hàn cảm nhận lửa cháy hừng hực đang bùng lên trong người, chỉ muốn ngay lập tức kéo Quân Mặc Li đặt dưới thân, hung hăng mà xuyên xỏ hắn, để giải tỏa thứ dục vọng đã kìm nén vài năm này.
“Li nhi, sức chịu đựng của ta từ trước đến giờ vốn không thể chống lại được sự mị hoặc của ngươi. Hơn nữa, hai năm nay ta đều không chạm vào ngươi.”
Dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn còn nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng đã trở nên bằng phẳng của hắn.
“Dạ, ngươi cứ thả lỏng đi, Mặc Li sẽ giúp ngươi giải tỏa hết dục vọng tồn lưu mấy năm nay.”
Quần áo dần dần biến mất, Quân Mặc Li hoàn toàn trần trụi, dang hai chân ngồi ở trên người Quân Dạ Hàn, tóc dài chạm gót chân làm nổi bật lên làn da trắng nõn hồng hào, càng hiển lộ vẻ xinh đẹp mê hoặc người khác của hắn. Nhếch miệng cười khẽ một tiếng, Quân Mặc Li vòng hai tay xuống, muốn khai thác nơi riêng tư phía sau của Quân Dạ Hàn. Khi tay của Quân Mặc Li chạm vào nơi kia, thân thể cao lớn của Quân Dạ Hàn khẽ cứng đơ lại một chút, đôi mắt càng thêm âm u.
“Ta còn chưa vào, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Quân Mặc Li cười cười, nhìn chăm chú vào mắt y, ngón tay không hề có ý ngừng lại, bắt đầu xâm nhập.
“Lần đầu tiên ai cũng sẽ cảm thấy khẩn trương a. Li nhi phải thông cảm cho ta.”
“Mặc Li biết, cho nên ta sẽ đối xử với Dạ thật nhẹ nhàng, yên tâm.” Chậm rãi, Quân Mặc Li nhét ngón tay thứ hai vào trong cơ thể của y. “Đừng khẩn trương…”
Nhưng khi Quân Mặc Li định thêm ngón tay thứ ba, hắn lại đột nhiên đứng bật dậy, túm lấy quần áo hỗn độn ở bên cạnh choàng lên người, xoay người lao xuống dưới giường, thậm chí còn bay xuyên qua lụa mỏng treo xung quanh giường.
“Li nhi?” Quân Dạ Hàn ngạc nhiên nhìn Quân Mặc Li vội vã xuống giường, giọng nói ôn nhu có chút nghi hoặc.
“Bảo bảo khóc, ta đi xem một chút.” Buộc dây lưng, Quân Mặc Li quay đầu xinh đẹp mỉm cười nhìn Quân Dạ Hàn..
Lụa mỏng khẽ bay lên, bóng dáng Quân Mặc Li tiêu sái rời đi. Quân Dạ Hàn ngồi trên giường nhìn Quân Mặc Li dứt khoát đi xa, lại cúi đầu nhìn phân thân vẫn còn bừng bừng phấn chấn của mình, ánh mắt âm u lại âm u.
Li nhi vốn thuộc về y, giờ phút này lại bị hai yên tiểu quỷ hấp dẫn, thậm chí ngay cả việc mà hắn vẫn luôn muốn làm là “ngủ” y, lúc này cũng bị vứt sang một bên, bắt y phải tự mình giải quyết như thế này.
Nghĩ đến hai tên tiểu quỷ hay nháo sự kia, khóe môi Quân Dạ Hàn quỷ dị cong lên.
Xem ra, không trừng trị hai tên nhóc này một trận thì không biết sợ, còn trèo lên cả đầu y. Nếu không chỉnh đốn một phen, sợ là sau này Quân Mặc Li sẽ không thèm để ý đến y nữa.
Quân Dạ Hàn buông tay, dùng ngón tay tự mình giải quyết dục vọng bừng bừng kia, khóe môi cong lên, nở một nụ cười cực kì ôn nhu dịu dàng, cực kì mê hoặc.
—
Quân Mặc Li bước nhanh trên hành lang, không nhịn được cười.
Được rồi, hắn thừa nhận là hắn đang cố tình trả thù Quân Dạ Hàn. Mặc dù hắn cũng hơi lo lắng cho hai tên nhóc con kia. Nhớ lại hai năm mang theo cái bụng to đùng không dám đi đâu, Quân Mặc Li liền cảm thấy cực kì khó chịu. Là một người đàn ông lại mang thai, hơn nữa còn mang theo bụng to như vậy những hai năm, vô luận là ai đều sẽ không thể nào chịu nổi. Cho nên lúc này hắn cũng muốn Quân Dạ Hàn nếm thử chút hậu quả. Đương nhiên cũng vì muốn làm cho Quân Dạ Hàn thấy hối hận, hối hận vì làm hắn mang thai hai đứa con, hiện tại lại mang đến cho y nhiều phiền toái như vậy.
Cười khẽ một tiếng, Quân Mặc Li cực kì vui vẻ mà đi vào trong đại điện của hai tên nhóc kia.
Lúc này, hai bảo bảo xinh xắn mặc hai bộ quần áo ngắn dễ thương đang gắt gao túm lấy nhau, vung tay không ngừng đánh vào mặt đối phương, bốn con mắt đều bầm tím.
“Mập mạp chết tiệt, ai cho phép đệ nói lung tung, ai cho phép đệ nói lung tung! Rõ ràng là phụ thân yêu ta nhất!”
“Đệ không nói lung tung, đệ không nói lung tung, ca ca bắt nạt người khác!” Giọng nói trẻ con đáng yêu còn mang theo chút nức nở, bảo bảo mặc áo lam hai mắt ngập nước, nhưng nắm tay lại không hề nhầm lẫn mà đấm thẳng vào mắt của ca ca.
“Người mà phụ thân yêu nhất chính là đại phụ thân, còn lâu mới là ca ca, ca ca ngươi là một tên xấu xí!”
“Ta không xấu xí, ngươi mới xấu…”Bảo bảo áo đỏ một tay che mắt vừa bị đệ đệ đấm, tay khác thì hung hăng quăng về phía đối phương.
“Ta với ca ca giống y hệt nhau!”
“Phụ thân yêu ta nhất, bởi vì ta xinh đẹp dễ nhìn nhất!”
“Không đúng không đúng! Phụ thân yêu đại phụ thân nhất, không phải ca ca!”
“…”
Quân Mặc Li đứng bên cạnh nhìn hai cái búp bê đang ra sức đánh đối phương, không ngừng nhắc đi nhắc lại mấy lời này, miệng nhịn không được mà cong lên.
“Hỏa nhi, Thủy nhi, sao hai con lại đánh nhau vậy?”
Lời nói mềm nhẹ lại rất có tác dụng, hai đứa trẻ đang đánh nhau túi bụi ngay lập tức ngừng tay, quay đầu về phía Quân Mặc Li.
“Phụ thân, ca ca bắt nạt con…”
“Phụ thân, đệ đệ bắt nạt con…”
Hai cái miệng nhỏ đồng thanh kêu lên, hai người đều nước mắt lưng tròng nhìn Quân Mặc Li, một tay còn che một bên mắt bị đấm tím, làm cho Quân Mặc Li không nhịn nổi cười. Mím môi nhịn không cười ra tiếng, Quân Mặc Li tiến tới ôm lấy hai đứa con trai, trái một đứa phải một đứa, ôn nhu nói.
“Nói cho phụ thân nghe, hai ngươi vì sao lại chỉ đấm vào mắt của đối phương, lại còn chuyên đấm vào một bên mắt nữa?”
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của hai đứa con đều có một con mắt bị đấm tím, Quân Mặc Li mỉm cười hỏi.
“Thúc thúc dạy như thế…” Hỏa nhi chỉ chỉ vào mắt của mình, lại chỉ vào mắt của đệ đệ, cực kì đáng thương nói.
“Thúc thúc?” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Hỏa nhi.
“Vâng, thúc thúc dạy là, khi đánh nhau phải đánh vào mặt, đánh mặt thì phải đánh mắt, mà đã đánh vào mắt nào thì chỉ được đánh vào mắt ấy thôi.” Thủy nhân thấy ca ca lại đang thu hút ánh mắt của Quân Mặc Li đi, liền thành thật nói.
[ =____=””””” thằng này được…]
Quân Mặc Li biết được thúc thúc trong miệng hai người là Minh Dương thần quân, chỉ không ngờ tên kia lại đúng là một kẻ không làm thiên hạ đại loạn thì không chịu được, còn dám nhắm vào hai đứa con của mình. Hơi nhếch mi, Quân Mặc Li lại nở một nụ cười hòa nhã, mỗi tội sự hòa nhã này lại làm cho người ta run rẩy cả người.
“Về sau các con không được nghe theo những điều thúc thúc nói, biết chưa? Cũng không được đánh nhau nữa. Nếu phụ thân còn nhìn thấy hai đứa đánh nhau, phụ thân sẽ không bao giờ thèm để ý đến hai đứa nữa.”
“Con sai rồi ạ. Phụ thân, người đừng bỏ rơi bọn con, bọn con không dám nữa…”
Hai đứa bé liền nhanh chóng cúi đầu nhận sai.
“Như vậy mới ngoan.”
Quân Mặc Li vuốt ve hai cái đầu bóng loáng, mỉm cười. Ở thế kỷ XXI, trẻ con đều mặc áo phông quần lửng, nhìn rất đáng yêu, cho nên Quân Mặc Li cũng may những bộ quần áo như vậy cho hai đứa con mặc, còn cạo đầu bóng loáng, chỉ để lại hai chỏm tóc ở phía trước. Tuy nhìn rất đáng yêu, nhưng cũng rất lạ mắt, làm cho không ít tiên gia thị nữ lần đầu nhìn thấy đều không nhịn được cười.
Cũng vì vậy mà hai đứa nhỏ đều biết được tóc của mình khác với người khác, cho nên cực kì thống hận tóc ngắn, đều đặt mục đích hướng tới mái tóc dài phiêu dật. Hai đứa nhỏ dùng mọi biện pháp để Quân Mặc Li cho phép được nuôi tóc, nhưng đều chưa được đồng ý.
Thủy nhi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn trộm về hướng ca ca đầy ẩn ý, sau đó lại chu môi hất hất về hướng Quân Mặc Li. Hỏa nhi nhìn thấy động tác của đệ đệ, họ nhẹ một tiếng.
“Làm sao thế? Chỗ nào không thoải mái?” Quân Mặc Li vỗ nhẹ vào lưng Hỏa nhi, lo lắng hỏi.
“Không ạ.” Lắc lắc đầu, Hỏa nhi túm lấy tay áo của phụ thân, mở to đôi mắt long lanh nhìn Quân Mặc Li.
“Phụ thân, thúc thúc nói phụ thân là con của đại phụ thân, cũng giống như con với thủy nhân là con của phụ thân vậy.”
“Thúc thúc nói với mấy đứa khi nào?” Quân Mặc Li ngưng cười, ánh mắt ôn hòa hơi nhíu lại.
“Lúc nãy, thúc thúc nói là thật sao…?”
Hơi buông lỏng vạt áo của Quân Mặc Li ra, Hỏa nhi nhìn về phía Quân Mặc Li thật cẩn thận.
“Hỏa nhi, vì sao con lại hỏi như vậy?”
Quân Mặc Li vốn không hề để ý đến người khác bàn tán về hắn cùng Quân Dạ Hàn như thế nào, nhưng nếu là ý kiến của con mình, hắn lại cực kì để ý. Cha cùng con, cho dù là ở phàm giới hay là thần giới, đều là mối quan hệ cấm kỵ. Cho nên lúc này, Quân Mặc Li cảm thấy cực kì khẩn trương.
“Bởi vì ca ca nói, phụ thân là con của đại phụ thân, mà hai người có thể lấy nhau, có nghĩa là sau này khi ta với ca ca lớn lên cũng có thế lấy phụ thân.” Thủy nhi không chờ ca ca nói, liền tranh công nói trước.
“Hơn nữa, chúng ta còn có thể sinh thật nhiều con nữa!” Hỏa nhi cũng nhanh chóng nói, đôi mắt xinh đẹp đơn thuần tràn ngập chờ mong nhìn Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li nghiến răng, đang muốn mở miệng giáo huấn hai đứa trẻ không được nói những lời như vậy, đã thấy cửa chính mở tung, Quân Dạ Hàn ung dung đi đến.
Đôi mắt ôn nhu của Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào hai cái búp bê còn chưa hiểu chuyện gì kia, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười lạnh như băng.
“Các ngươi muốn cưới phụ thân của các ngươi, phải không?”
Giọng nói ôn nhu của Quân Dạ Hàn mang theo thứ cảm xúc gì đó bị kìm nén.
“Đúng, bọn con thích phụ thân.”
Thủy nhi cùng Hỏa nhi tuy đều rất sợ hãi đại phụ thân, nhưng bây giờ cả hai đứa đều đứng trong ngực Quân Mặc Li, có chỗ dựa vững chắc, cho nên cũng không kiêng kị gì nữa. Cả hai đứa đều biết, chỉ cần phụ thân ở đây, đại phụ thân cũng không dám làm gì hai đứa.
“Được, được lắm.” Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng cong khóe môi, từng bước từng bước đi đến. Hỏa nhi cùng thủy nhi nhìn chăm chú vào Quân Dạ Hàn, thân mình càng thêm rúc vào lòng Quân Mặc Li, cầu xin sự bảo hộ của hắn.
Cảnh này diễn ra trước mắt Quân Dạ Hàn, làm cho nụ cười của y càng thêm ôn nhu, cũng càng thêm thâm trầm.
“Li nhi, hôm nay ngươi không được ngăn cản ta, hai tên nhóc này thực sự quá mức làm càn, nếu còn để chúng tiếp tục như vậy, còn không biết sẽ nháo đến mức như thế nào.” Nhìn Quân Mặc Li ra sức ôm lấy bảo vệ hai đứa con, Quân Dạ Hàn đưa ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, lời nói mềm nhẹ lại mang theo uy hiếp không thể kháng cự.
“Phụ thân, đừng buông Hỏa nhi ra, đại phụ thân rất đáng sợ…”
“Phụ thân, đừng buông Thủy nhi ra, đại phụ thân rất đáng sợ…”
Hai cái miệng nhỏ lại đồng thanh nói, khuôn mặt non nớt cực kì khẩn trương sợ hãi, ánh mắt to to ngập nước.
“Không sợ, phụ thân sẽ không buông hai đứa ra.” Quân Mặc Li ôm hai đứa chặt hơn, tuy trong lòng cũng có chút không thích, nhưng dù sao hai đứa con của hắn vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, về sau lớn hơn cũng sẽ hiểu chuyện hơn.
“Phụ thân tốt nhất, Hỏa nhi thích phụ thân xinh đẹp nhất, sau này Hỏa nhi nhất định sẽ lấy phụ thân.”
“Thủy nhi cũng vậy …”
Hai người nắm chặt lấy tay áo Quân Mặc Li, lại bất ngờ nhìn thấy đôi mắt ấm áp của Quân Mặc Li trở nên lạnh lùng. Quân Dạ Hàn cực kì lạnh lùng liếc nhìn hai đứa con, giống như đang nhìn hai kẻ thù của mình, không, chính xác mà nói phải là hai tình địch. Dù sao y cũng là cha của hai đứa trẻ kia, tính cách của chúng y đã hiểu biết cực kì rõ ràng. Nếu không phải Quân Mặc Li cứ che trở hai đứa con như vậy thì y đã sớm tống khứ chúng đến vùng đất phía bắc đón gió lạnh rồi.
Buông hai cánh tay đang ôm con ra, Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Quân Dạ Hàn, nhẹ giọng nói.
“Dạ, ta nghĩ nên để cho hai đứa con của chúng ta học thêm vài điều.”
Sau đó hắn vung tay, thân mình của hai đứa trẻ nhanh chóng bị nâng lên, bay đến trước mặt Quân Dạ Hàn.
“Đừng, phụ thân, bọn con biết sai rồi, đừng mà…”
Vội vàng lên tiếng cầu xin, hai đứa bé cùng mở to mắt ngập nước nhìn Quân Mặc Li. Mà Quân Mặc Li lúc này nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Quân Dạ Hàn, cảm thấy hơi hối hận vì đã đưa hai đứa trẻ cho Quân Dạ Hàn dạy dỗ. Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, Quân Dạ Hàn mỗi tay túm một đứa, sau đó mỗi tay đánh một đứa. Tiếng đánh cùng với tiếng khóc của hai đứa trẻ vang vọng trong đại điện.
…