Quân Mặc Li cùng Quân Dạ Hàn ngồi đối diện với nhau trong đình. Cả hai đều có vẻ ngoài cực kì xuất sắc, nhưng cũng đều là lạnh nhạt, bình thản, có chút vô cảm.
Quân Dạ Hàn cúi đầu, ngón tay thon dài khẽ gảy dây đàn, tiếng đàn mờ ảo vang vọng thật lâu. Chỉ khi nào ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện, đôi mắt quá mức bình lặng của y mới xuất hiện chút cảm xúc.
Quân Mặc Li không hề nhìn Quân Dạ Hàn, ánh mắt của hắn hướng về phí mặt hồ bình lặng, im lặng lắng nghe tiếng đàn phiêu miểu.
Một lát sau, tiếng đàn dần chậm lại, sau đó ngừng hẳn.
“Đàn do ngươi gảy, rất vô tình.”
Quân Mặc Li quay sang lạnh nhạt nhìn Quân Dạ Hàn, khẽ mở miệng.
Quân Dạ Hàn mỉm cười, khóe môi cong lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Quân Mặc Li. Y hơi cong ngón tay, vuốt dọc theo dây đàn sắt. Tiếng đàn lại vang lên, trầm bổng vang vọng, lại cực kì thanh lãnh, không nhiễm bụi trần. Tiếng đàn như mây mờ ảo, gió chỉ cần thổi qua sẽ tan biến. Nó đẹp đến mức giống như là ảo giác, chỉ cần chạm nhẹ sẽ biến mất hoàn toàn. Giống như thứ tình yêu đẹp nhất cũng là yếu ớt nhất kia, cho dù đã nắm chặt trong tay, nó vẫn có thể luồn lách qua những kẽ tay, dần dần rơi mất.
Hơi khép mắt, Quân Dạ Hàn nhìn vào đôi mắt vẫn xinh đẹp nhưng lại trở nên đạm mạc không còn cảm xúc của Quân Mặc Li, dần dần cảm thấy có chút buồn đau, cô đơn. Bàn tay đánh đàn nhanh hơn, tiếng đàn vẫn mờ ảo hư miểu, lại tăng thêm chút cảm giác trầm trọng. Y mở miệng, nhẹ giọng ca hát, thanh âm giống như một dòng suối mát, thấm vào lòng người.
Dạ minh sao thưa tẩm nan hưu.
Hàn lâu ỷ song phong mãn tụ,
Mạc đạo tương tư dĩ thành hận,
Li nhi ngàn tái lệ trưởng lưu.
Diễn hồng trần, tâm vô sầu.
Chấp chưởng kiền khôn, thân vô ưu.
Thời không đảo chuyển vi quân lưu.
Tâm khiên nhiễu, thu càng đến.
Tịch liêu tâm viễn tình khó cầu,
Hồn khiên mộng nhiễu tư thiên thu.
Quân hữu chút tình quân diệc não,
Ái hận tình triền vĩnh thế tù.
Tiếng ca khi thì uyển chuyển, khi thì ai oán, giống như tiếng ca của oán phụ, chờ đợi phu quân mà không được đáp lại, tịch liêu cô đơn kéo dài cả nghìn năm.
Lời ca không xa lạ, Quân Mặc Li đã rất quen thuộc, nghe Quân Dạ Hàn hát, khuôn mặt hắn hơi nhăn lại, như đang cố gắng nhớ ra thứ gì.
Ấn nhẹ dây đàn, Quân Dạ Hàn ngừng hát, dùng ánh mắt cô đơn lại đáng thương nhìn về phía Quân Mặc Li.
“Không phải là tiếng đàn của ta vô tình, mà là người nghe đã không còn “tình” nữa.”
“Không phải ta, người không có tình là ngươi.” Quân Mặc Li nhìn Quân Dạ Hàn, bình thản lên tiếng.
Quân Dạ Hàn đứng dậy, nhìn về phương xa, theo thói quen mà xoay tròn chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay. Hai người đồng thời im lặng, cùng nhìn ra mặt nước hồ bình lặng bên ngoài đình.
“Ta đã từng nói, sẽ tặng cho ngươi cả đại lục.”
“Đúng vậy.” Quân Mặc Li đồng ý, nhớ lại những hứa hẹn mà Quân Dạ Hàn rành cho hắn khi còn ở hạ giới.
Những lời đã từng khiến hắn cảm động không thôi, lúc này không hiểu sao lại như cách một tầng mây mờ, còn nhớ rõ, lại không thể nào có được cảm giác được yêu hạnh phúc như lúc ấy.
“Nhưng ngươi lại rời đi cả nghìn năm, đại lục kia giờ đây đã không còn tác dụng gì với ngươi nữa rồi. Ngươi nói, muốn trở thành thần hậu, ta liền biến ngươi thành thần hậu. Bây giờ ngươi còn mong muốn điều gì nữa?” Quân Dạ Hàn hơi nghiêng mặt liếc nhìn Quân Mặc Li, giọng nói vẫn lạnh nhạt, nhưng ẩn bên trong lại là chút mong chờ mà chính y cũng không nhận ra.
Quân Mặc Li cúi đầu, trầm tư, hai hàng mi cong khẽ nhấp nháy.
Muốn gì ư?
Rõ ràng hắn đã rất cố chấp, muốn trở thành thần hậu. Nhưng Quân Mặc Li của lúc này lại cảm thấy, có trở thành thần hậu hay không đã không còn quan trọng nữa. Giờ phút này, hắn không biết mình còn muốn có được thứ gì?
Nâng tay ấn vào trái tim, Quân Mặc Li có thể cảm nhận rõ ràng, cùng với việc trở nên mạnh hơn, có thứ gì đó rất quan trọng trong cơ thể hắn cũng bị biến mất. Chính là tình cảm của hắn. Rõ ràng hắn vẫn nhớ rõ tất cả tình cảm mà mình có với Quân Dạ Hàn, nhưng lại đã không còn cảm nhận được nó nữa. Giống như những bộ phim mà hắn đã xem ở kiếp trước của mình, lúc xem thì cũng có cảm xúc, nhưng sau khi bộ phim kia kết thúc, cảm xúc có sâu sắc đến mấy cũng sẽ biến thành những bức hình đơn giản, không gây ra nổi chút gợn sóng nào.
“Bây giờ, ta không cần bất cứ thứ gì cả.” Quân Mặc Li hơi nâng mắt nhìn Quân Dạ Hàn, nhẹ nhàng lên tiếng.
Quân Dạ Hàn bỗng chốc nở nụ cười, khóe môi cùng ánh mắt đều cong cong, nhưng trong sâu thẳm đôi mắt lại không giấu nổi sự cô tịch.
“Khiến ngươi trở nên như vậy, ta thực sự hối hận…”
“Nhưng mà, ta vẫn sẽ luôn tin tưởng ngươi. Cũng giống như ngươi đã tin tưởng ta, cho dù ta đã trở thành một kẻ không có trái tim, không còn tình cảm. Ngươi đã tin rằng ta vẫn sẽ yêu ngươi…” Quân Dạ Hàn đứng dậy, đi đến bên cạnh Quân Mặc Li, cũng nắm lấy bàn tay của hắn. “Ngươi vẫn luôn tin tưởng điều đó, tin vào ta…” Quân Dạ Hàn càng nắm chặt lấy tay Quân Mặc Li hơn, đôi mắt ôn nhu chăm chú nhìn hắn.
Ngươi phải tin ta, Li nhi, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cho dù ngươi đã trở nên vô tình, đã quên tình, ngươi vẫn phải tin ta…
Buôn tay của Quân Mặc Li ra, Quân Dạ Hàn lùi ra sau, thân ảnh dần dần tan biến, chỉ để lại gió mát thổi nhẹ qua. Quân Mặc Li nhìn về phía Quân Dạ Hàn biến mất, khuôn mặt cực kì bình thản.
Vì sao trí nhớ của ta vẫn còn rõ ràng như vậy, lại chỉ quên duy nhất một thứ, đó là tình cảm với ngươi?
Vô thức mà buông tay gảy nhẹ dây đàn, khuôn mặt Quân Mặc Li cực kì bình tĩnh, thậm chí là có chút vô cảm, nhưng sau đấy, hắn lại đột ngột ấn mạnh xuống dây đàn, tiếng thành lập tức im bặt.
Quân Mặc Li lãnh đạm quét mắt về phía mặt hồ, lên tiếng.
“Có gì không thể người biết được hay sao, mà phải trốn trốn tránh tránh lén lút như vậy?”
“A a, lời này ngươi nói sai rồi. Ngươi đã là thần, không thể gọi là người được.”
Thanh âm vui vẻ trong sáng vang lên trên mặt hồ, hào quang tụ lại, dần dần biến thành một nữ tử mặc y phục màu hồng rực rỡ. Khuôn mặt trẻ tuổi có chút đáng yêu, làm cho người ta cảm thấy yêu quý ngay từ cái nhìn đầu tiên, đôi mắt to tròn cũng làm cho người ta yêu thích không thôi.
“Ta thực sự không thể tưởng tượng nổi, ngươi lại là người được chọn làm thần hậu. Xem ra thần tích quả nhiên tồn tại.” Nàng bật cười, sau đó chậm rãi bước trên mặt nước về phía Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li nhìn cô gái trẻ mặc y phục màu hồng quen thuộc trước mắt, khóe môi khẽ cong lên. Mới không lâu hai người còn gặp Ngọc Di đài, giờ lại gặp lại nhau, không cười cũng khó.
“Nếu thần tích không tồn tại, thì sao lại tồn tại từ “thần tích” này được.” Quân Mặc Li thản nhiên đứng dậy, đôi mắt đạm mạc nhiếm chút ý cười, mái tóc đen dài mềm mại của hắn khoảnh khắc buông xuống chạm đất.
“Ngươi chẳng qua là dựa vào đóa Tịnh Tuyết thụy liên kia mới có thể có được sức mạnh như vậy. Ta nói là thần tích ngươi cũng tin là thần tích thật a?” Nữ tử nhìn vào khuôn mặt xuất trần lạnh nhạt của Quân Mặc Li, khóe môi càng thêm cong, đôi mắt trong suốt đầy nắng không biết từ lúc nào lại nhiễm chút âm u.
Quân Mặc Li nhìn cô gái kia càng ngày càng đi đến gần mình, cũng đạp chân lùi ra sau, thân mình hắn rất nhanh chóng bay ra khỏi đình hóng mát, phi về phía mặt hồ.
Cô gái trẻ kia nhìn Quân Mặc Li bay đi, nụ cười ấm áp tỏa sáng trên mặt đã hoàn toàn biến thành lạnh như băng.
“Là thần thì sao chứ? Khả năng hấp thụ thần lực kia, là thứ khả năng không được phép tồn tại.”
Nâng một tay lên, nàng cười lạnh nhìn Quân Mặc Li. Chớp mắt, không trung phía trên mặt hồ xuất hiện một trận mưa hoa, nhưng cánh hoa màu hồng phấn tung bay, như mộng như ảo.
Dưới vẻ xinh đẹp chí cực chính là sát khí nồng đậm, Quân Mặc Li đạp nhẹ chân xuống mặt nước, cơ thể lại mượn lực phi đi, nhẹ nhàng tung bay trên mặt hồ, khéo léo xuyên qua trận mưa hoa, thoải mái tránh thoát từng đóa hoa nhỏ xíu lại tràn đấy sát khí.
Cô gái trẻ nhìn chăm chú vào thân mình nhẹ nhàng của Quân Mặc Li, đôi mắt lạnh lẽo dần dần nhiễm màu đỏ, nhìn cực kì yêu dị. Hào quang đỏ rực lóe lên, một chiếc roi phát ra hào quang rực rỡ hiện lên trong tay nàng. Sau đó, nàng nhanh chóng bay về phía quân Mặc Li, vung tay quất chiếc roi kia về phía hắn.
Cảm nhận được có một luồng khí cực kì âm hàn lạnh lẽo quật về phía mình, Quân Mặc Li nhanh chóng xoay người, biến ra một chiếc khiên chắn bằng băng ngăn chiếc roi đỏ lại. Khiên cùng roi va chạm cực mạnh, gió mạnh mẽ phát ra, mặt hồ gợn lên từng cơn sóng cao quay cuồng.
Quân Mặc Li lùi nhanh về phía sau, chiếc khiên băng trong tay chớp mắt đã biến thành một thanh kiếm dài đến hai thước. Không để cho nữ tử áo hồng kia kịp phản ứng, quân Mặc Li lấy đà lại bật về phía trước, cầm trường kiếm chém thẳng về hướng đối phương. Trường kiếm vẽ trên không trung một đường hào quang lấp lánh, xinh đẹp lại cũng ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Nữ tử áo hồng khẽ cắn môi, cổ tay nắm roi cũng nhanh chóng cử động, chiếc roi màu đỏ theo sự điều khiển của nàng, mạnh mẽ chuyển động trong không trung, biến thành một cơ lốc xoáy hung hăng quật về phía trường kiếm của Quân Mặc Li.
Quân mặc ki nhìn thấy sợi roi đỏ quấn lấy trường kiếm của mình, khóe môi khẽ cong lên một chút. Hắn cong ngón tay gõ nhự vào thân kiếm của mình, chớp mắt, hào quang rực rỡ xuất hiện bao quanh thân kiếm, trường kiếm nhanh chóng biến thành một dải lụa mềm mại, len lỏi qua những khe hở của roi đỏ, đập mạnh vào ngực của nữ tử áo hồng.
Nàng kia bị đánh cho ngã bay về phía sau, vội vàng ổn định thân mình, tiếp đất, đè nén cảm giác đau đớn phát ra từ tim.
“Tiểu nhân ti bỉ, không biết xấu hổ.” khuôn mặt trẻ tuổi của nữ tử áo hồng nhanh chóng đỏ bừng, không biết là tức giận hay là xấu hổ.
“Bắt hắn cho ta!” Nàng hung hăng vung roi về phía mặt hồ, mặt nước chớp mắt đã bị chém làm hai. Sau đó, hơn mười người lao ra từ mặt nước. Mỗi người lại cầm trong tay một vòng tròn đen. Bên trên khắc họa tiết cổ nhìn cực kì phức tạp, tỏa ra sức mạnh cực kì lớn.
“Vâng!”
Những người kia đều là nam, cung kính cúi đầu, sau đó nhanh chóng bày trận bao vây Quân Mặc Li. Hơn mười người đồng thời tung chiếc vòng màu đen trong tay về phía Quân Mặc Li, hào quang màu đen nháy mắt che kín tận chân trời, xấm xét ầm ầm rạch ngang bầu trời, một thứ áp lực cực kì to lớn xuất hiện, đè ép xuống đầu Quân Mặc Li.
“Không phải bây giờ ngươi rất mạnh sao hả? Nếm thử pháp trận “khóa thần” này xem như thế nào a!” Nữ tử áo hồng nhìn Quân Mặc Li bị đè ép đến không thể nhúch nhích, khóe môi lạnh lùng cong lên.
Cảm nhận được linh lực đầy đủ trong cơ thể đang không ngừng bị sói mòn, Quân Mặc Li lại không thể làm gì để ngăn cản nó lại được. Thân thể hắn cũng dần dần trở nên mềm yếu, hai chân không thể đứng thẳng được nữa.
“Sao vậy? Nói gì đi chứ? A a a…” nữ tử áo hồng cười cực kì thỏa mãn, hai chân nhẹ nhàng đạp trên mặt nước, nàng bình yên đi lại trong pháp trận, nhìn Quân Mặc Li bị khóa đến không thể cử động được, liền lớn mật mà nhéo mạnh cổ áo của hắn.
“Không thể cử động được đúng không? Đúng là không phí công ta dùng pháp trận này với ngươi. Nếu muốn trách chỉ có thể tự trách bản thân ngươi đã làm ta bị thương, hơn nữa linh lực của ngươi lại còn tiến nhanh như vậy. Ngươi phải hiểu rằng, ngươi càng trở nên mạnh mẽ, lại càng khiến chúng ta cảm thấy khó chịu a.” Vừa nói xong, nữ tử áo hồng đột nhiên cảm thấy cuộn đau ở ngực, ở chỗ mà ban nãy nàng bị Quân Mặc Li đánh trúng. Nhíu mày, nàng buông Quân Mặc Li ra, đưa một tia thần lực vào ngực để làm đau đớn tan biến. Khi nàng quay lại nhìn Quân Mặc Li, ánh mắt đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.
“Đáng giận, rõ ràng chỉ là một kẻ phàm nhân yếu đuối, hiện giờ lại có đủ thực lực để làm ta bị thương.” Nữ tử áo hồng nhấc chân đá vào thân mình mềm yếu của Quân Mặc Li, lại nhìn khuôn mặt của hắn không hề có chút biến hóa nào, nàng lại nhấc chân giẫm vào tay của hắn. Từ lòng bàn chân, thần lực không ngừng tuân ra, hóa thành những mũi kim nhọn đâm vào tay của hắn.
Quân Mặc Li chỉ cảm thấy đau đớn đánh úp lại, mặt hắn đã tái nhợt, nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.
“Sự ghen tị của phụ nữ quả nhiên là đáng sợ. Cho dù là ở trên thần giới cũng thế.”
“Ngươi lại muốn chọc giận ta?” nữ tử áo hồng nghe thấy Quân Mặc Li nói thế, khuôn mặt lạnh lùng dần dần trở nên bình tĩnh, đôi mắt to tròn cũng khôi phục lại sự tỉnh táo.
“A a, đáng tiếc, như vậy chỉ làm cho ngươi gặp thêm càng nhiều đau khổ. Nếu như muốn kéo giài thời gian, vậy ngươi lại càng sai. Hiện giờ không có bất cứ ai có thể cứu ngươi, Thần Hoàng lại càng không làm thế.” Nhấc chân lên, nữ tử áo hồng cười khẽ một tiếng, hơi lùi ra phía sau.
“Đưa hắn đi.”
“Vâng.”
Hào quang lóe lên, sau đó tan biến rất nhanh. Đến khi hào quang hoàn toàn tắt, thì mặt hồ cũng trở nên bình lặng, không còn một bóng người.