Vừa bước chân vào trong điện, Quân Mặc Li đã nhìn thấy Quân Dạ Hàn. Y ngồi trước chiếc bàn bạch ngọc, còn đang cầm một bông hoa sen xinh đẹp rực rỡ trong tay. Quân Mặc Li chậm rãi bước đến, đứng cách bàn không xa.
“Phàm nhân sẽ không thể trở thành thần hậu được.” Quân Dạ Hàn bình tĩnh nhìn quân Mặc Li.
“Ta biết.” Quân Mặc Li mỉm cười trả lời.
“Thần hậu, phải là một cường giả.”
“Điều này ta cũng biết.”
“Ngươi không có thực lực, nếu chẳng may gặp khó khăn, sẽ không có ai giúp đỡ ngươi.”
“Không sao.” Quân Mặc Li vẫn mỉm cười trả lời, không chút lo lắng do dự.
“Một mình ngươi, không thể chống lại được những thần phi khác.”
“Điều này, có lẽ là đúng. Nhưng cũng không hoàn toàn tuyệt đối.”
Nhìn Quân Mặc Li kiên định lại tự tin trả lời, Quân Dạ Hàn hơi cúi đầu. Sau đó y buông lỏng hai tay, để bông hoa sen dần dần bay lên trôi nổi trong không trung.
Bông sen rực rỡ chầm chậm bay đến trước mặt Quân Mặc Li.
“Nếu đã quyết như vậy, vậy thì chỉ cần ngươi thành thần, ta sẽ phong ngươi là thần hậu.”
Quân Mặc Li nhìn bông sen bảy màu trước mắt, mỉm cười càng tươi.
“Được.”
Trước ánh mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li mỉm cười đỡ lấy bông sen bảy màu, nhìn bông hoa nở rộ xinh đẹp trong tay, hắn dần dần nắm bàn tay lại. Ánh sáng bảy màu rực rỡ dần dần bị ngón tay che dấu.
Hoa sen rực rỡ trở nên trong suốt, sau đó hòa tan, ngấm vào lòng bàn tay của Quân Mặc Li. Ánh sáng bảy màu rực rỡ cũng chuyển rời khỏi nhụy hoa, nhẹ nhàng bay múa xung quanh thân thể của Quân Mặc Li, sau đó tan ra thành nhiều đốm hào quang nhỏ, từ từ dung nhập vào cơ thể của hắn.
Quân Dạ Hàn nhìn hào quang hoàn toàn nhập vào trong cơ thể Quân Mặc Li, chớp mắt liền biến mất. Sau đó, y hiện ra ngay trước mặt Quân Mặc Li, dùng một tay nắm lấy cổ tay của hắn, hào quang rực rỡ xuất hiện. Quân Mặc Li ngay lập tức cảm thấy cánh tay mình nóng rực, sau đó là đau đớn đến tận xương tủy. Hắn nhíu mày, khuôn mặt vì đau đớn mà trở nên tái nhợt.
Hào quang kia càng ngày càng giảm, Quân Mặc Li cũng cảm nhận thấy linh lực trong cơ thể không ngừng đổ về phía cổ tay. Toàn bộ linh lực trong cơ thể hắn giống như đang bị hút vào một vực sâu không đáy, chỉ một lúc sau đó, toàn bộ linh lực đã bị hút hết. Cơ thể trống rỗng, Quân Mặc Li lảo đảo ngã về phía trước, một tay của hắn nắm vạt áo của Quân Dạ Hàn.
Cảm giác nóng rực ở cánh tay biến mất, lúc này, khuôn mặt của Quân Mặc Li mới bớt tái nhợt. Quân Dạ Hàn vẫn nhìn chăm chú Quân Mặc Li, lúc này mới chậm rãi lên tiếng, bàn tay đang nắm cổ tay của Quân Mặc Li lại nắm chặt thêm một chút.
“Phải nhớ kỹ phương thức di chuyển của linh lực.”
Không đợi Quân Mặc Li kịp phản ứng, một luồng linh lực cực kì dũng mãnh ngay lập tức tràn vào trong cơ thể hắn, nhanh chóng lấp đầy thân thể đã khô kiệt linh lực này.
Chỉ trong chớp mắt, Quân Mặc Li đã cảm thấy cơ thể mình đã bị linh lực lấp đầy, song luồng linh lực kia vẫn không hề ngừng lại, vẫn tiếp tục tràn vào trong cơ thể của hắn. Nó quá mạnh mẽ, giống như muốn phá vỡ cơ thể của Quân Mặc Li. Lúc này, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, chịu đựng sự đau đớn, trong đầu vẫn cố gắng nhớ kỹ phương thức linh lực chuyển động trong cơ thể mình.
Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tràn ngập đau đớn của Quân Mặc Li, bàn tay hơi buông lỏng tay của hắn ra.
Trên cổ tay của Quân Mặc Li không biết từ bao giờ đã xuất hiện một hình xăm. Đó là hình xăm một bông hoa sen bảy màu. Hoa sen xinh đẹp thuần tịnh lan từ cổ tay của quân Mặc Li tràn lên đầy mu bàn tay, cực kì bắt mắt trên nền da thịt trắng mịn.
Quân Mặc Li thở dài một hơi, nâng một bàn tay khẽ lau mặt, hắn ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt, nở một nụ cười nhìn Quân Dạ Hàn.
“Nếu ta trở thành thần hậu, ta muốn ngươi …”
“Chỉ được phép có một mình ta, giản tán hậu cung…”
“Tẫn, phụ, vạn, thần …”
Nụ cười càng trở nên kiện định, Quân Mặc Li từng chữ từng chữ nói.
“Chỉ cần ngươi trở thành thần hậu, mọi chuyện đều sẽ theo ý của ngươi.”
“Ngươi không được quên, những điều mình đã nói hôm nay.”
“Vĩnh viễn cũng sẽ không quên.”
Lời nói lạnh nhạt, vang vọng trong cung điện rộng lớn, giống như một lời thề. Hai người nhìn nhau thật lâu.
Quân Mặc Li cảm nhận linh lực trong cơ thể đẫ trở nên bình thường, liền cúi đầu, cười nhẹ, xoay người bước ra khỏi cung điện.
“Ta sẽ thông báo cho toàn thần giới, rằng tân chủ nhân của thần giới sắp xuất hiện.”
Quân Mặc Li quay lưng về phía Quân Dạ Hàn, nghe được lời nói lạnh nhạt kia, bước chân chưa hề dừng lại, nhưng khóe môi lại càng thêm cong.
Quân Dạ Hàn ở phía sau nhìn bóng dáng Quân Mặc Li dần dần biến mất, khóe môi cũng không kìm được mà nhẹ nhàng cong lên, để lộ ra ý cười cực nhỏ, rất khó phất hiện.
—
Trên đường quay trở về cung điện của mình, Quân Mặc Li vừa đi vừa cảm nhận linh lực vẫn không ngừng từ hình săm trên bàn tay truyền vào trong cơ thể, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không thể cất giấu được. Gió mềm mại khẽ phất qua gò má, Quân Mặc Li khẽ đạp chân, nhẹ nhàng bay lên không trung. Hắn bay nhanh về phía trước, ống tay áo theo gió bay lên, ẩn hiện hình xăm hoa sen xinh đẹp trên cổ tay.
Quân Mặc Li hiểu, những chuyện hôm nay xảy ra với bản thân hắn, có vẻ hơi vội vàng. Nhưng, nếu hắn không tự mình đứng lên đấu tranh, thì những người ở thần giới này làm sao có thể bỏ qua cho một kẻ phàm nhân như hắn được. Hôm nay, hắn chỉ đẩy một chút, làm cho mọi việc diễn ra nhanh hơn mà thôi, cho dù hắn không làm gì, thì sớm hay muộn mọi chuyện cũng sẽ xảy ra.
Khẽ vuốt ve cổ tay, Quân Mặc Li nhanh chóng bay đến cung điện của mình.
Trong cung điện rộng lớn mà hắn được ban cho cũng không có bao nhiêu người. Lúc này, bên trong chỉ có hai ba vị tiên gia thị nữ đang im lặng dọn dẹp. Nhìn thấy Quân Mặc Li tiến vào, họ cũng không có bất cứ phản ứng nào, tiếp tục im lặng làm công việc của mình.
Vừa mới bước vào trong điện, Quân Mặc Li đã nhìn thấy một nam tử mặc áo lam đang im lặng ngồi bên cạnh bàn.
“Về rồi sao?”
Cẩm Linh thần phi lạnh nhạt quét mắt nhìn Quân Mặc Li, một tay tự nhiên đổ linh rượu từ trong bình ra chén, tự nhiên giống như đây chính là cung điện của y vậy.
Quân Mặc Li ngồi xuống đối diện Cẩm Linh thần phi, vươn tay cầm lấy bình rượu mà Cẩm Linh thần phi vừa rót xong. Khẽ đong đưa bình rượu đã không còn bao nhiêu rượu bên trong, Quân Mặc Li hơi mỉm cười hỏi.
“Hôm nay Cẩm Linh thần phi đến đây, không biết có chuyện gì không?”
“Khuynh Liên quân phi là một người thông minh, nên tự hiểu được tình cảnh hiện tại của bản thân mình.” Cẩm Linh thần phi nhẹ uống một chút rượu trong chén, lạnh nhạt nói.
“Ta biết.” Quân Mặc Li cũng hiểu được ý tứ của y là gì.
Cẩm Linh thần phi buông chén rượu trong tay xuống, khuôn mặt thanh nhã hơi nở nụ cười.
“Ngươi là một người thông minh, nên ta cũng sẽ không nói vòng vo nữa. Lúc này ngươi bốn phía đều là địch, nếu muốn sống sót, phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn chính xác nhất.”
Quân Mặc Li chỉ mỉm cười, khuôn mặt không để lộ ra chút cảm xúc khác thường nào.
“Ý của Cẩm Linh thần phi, lựa chọn chính xác nhất của ta lúc này, chính là hợp tác với ngài?”
“Đúng.” Cẩm Linh thần phi mỉm cười nhìn Quân Mặc Li, nụ cười nhợt nhạt như gió.
“Khuynh Liên quân phi, ngươi phải hiểu rằng, tại thần giới, chỉ cần người khác muốn, thì việc làm cho ngươi hôi phi yên diệt là một chuyện vô cùng đơn giản. Mà phụ vương của ta chính là Tây Lâm thần quân, là người duy nhất có đủ lực lượng để bảo vệ ngươi.”
Y nói với giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lại không thể che giấu được sự kiêu ngạo, cùng với cảm giác vượt trội và bố thí cho người khác.
Quân Mặc Li cười khẽ một tiếng.
“Quả thật là như vậy, Khuynh Liên thực sự cảm kích Cẩm Linh thần phi. Song, lúc này, ta chỉ có thể nhận ý tốt của ngài.”
Sau đó hắn đứng lên, hơi quay người về phía cửa, làm động tác muốn tiễn khách.
Cẩm Linh thần phi nhìn Quân Mặc Li cười, cũng chậm rãi cong khóe miệng.
“Nếu ngươi đã quyết định như vậy, ta cũng chỉ có thể chúc ngươi, thời gian sắp tới sẽ gặp được nhiều chuyện tốt.”
Hơi phất tay áo, Cẩm Linh thần phi lạnh lùng nhìn Quân Mặc Li, sau đó quay người rời khỏi cung điện này.
Nhìn người kia rời đi, khuôn mặt Quân Mặc Li nhanh chóng chìm xuống. Hắn đi vào tẩm điện của bản thân, không có ai tiếp đón, lại dễ dàng cho người khác tiến vào, xem ra hắn thực sự hoàn toàn bị coi thường. Có không ít kẻ, cũng đang mong muốn hắn nhanh chóng biến mất a…
Cẩm Linh thần phi, vừa đưa ra chủ ý cho mấy vị thần phi, lại vừa tới nơi đây muốn mua chuộc hắn, hai bên đều muốn thu mua, bản thân y thì lại ngồi im xem cuộc chiến, muốn làm ngư ông đắc lợi.
Nếu hắn thực sự chấp nhận lời đề nghị, chỉ sợ hắn sẽ chết nhanh hơn mà thôi.
Quân Mặc Li đặt bình rượu trong tay xuống mặt bàn, sau đó đi về phía giường ngủ.
Thả người ngã nằm lên giường, cơ thể đã mỏi mệt rã rời, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
—
Không có người đánh thức, Quân Mặc Li cũng không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu. Thần giới không có ngày đêm, nên Quân Mặc Li cũng không thể tự mình đo được thời gian, càng không biết được bên ngoài kia rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Linh lực trong cơ thể hắn không ngừng chuyển động, hình đóa hoa sen nở rộ trên mu bàn tay không biết đã khép lại từ bao giờ. Một màng sáng bao phủ cánh tay của hắn, trên mang sáng, bảy sắc màu không ngừng lưu chuyển. Da thịt trắng nõn của hắn trở nên trong suốt, tóc đen không ngừng mọc ra, chỉ một lúc đã tràn đầy giường. Quân Mặc Li cảm thấy mình ngủ rất lâu, cũng mơ một giấc mơ dài. Trong mơ có xuất hiện cha mẹ kiếp trước của hắn. Còn xuất hiện những người mà hắn đã tiếp xúc khi làm nhiệm vụ ở kiếp trước. Rõ ràng mọi thứ đều là những thứ quen thuộc, nhưng hắn lại cảm thấy cực kì lạ lẫm. Bọn họ xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hắn lại không hề có chút cảm xúc nào, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ tĩnh lặng, dần dần không còn cảm thấy tình cảm, cảm xúc gì nữa. Giống như hắn đang xem một bộ phim hay, đến khi hết phim, những cảm xúc xuất hiện khi xem phim cũng tan biến đi như một cơn gió. Hắn mơ thấy tất cả mọi chuyện, mơ thấy kiếp này, mơ thấy tất cả mọi người hắn quen biết, mơ thấy tất cả những chuyện đã xảy ra… Nhưng trong giấc mơ của hắn, lại chỉ thiếu một người duy nhất, là người quan trọng nhất với hắn, là người duy nhất mà hắn yêu, Quân Dạ Hàn…
Quân Dạ Hàn không xuất hiện, không thể nhìn thấy y, không có bất cứ sự vật nào liên quan đến y…
—
Quân Dạ Hàn đứng ở đầu giường, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Quân Mặc Li. Nhìn thấy đóa hoa trên bàn tay của Quân Mặc Li lại dần dần nở rộ, khóe môi y không tự giác mà cong lên. Sau đó y biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở nơi này bao giờ.