Hào quang trắng rực rỡ chiếu rọi trong nội điện. Sâu trong cùng của nội điện có đặt một chiếc giường rộng lớn được trang trí rất thanh lịch. Nam tử áo trắng nằm im lặng trên giường, hào quang nhàn nhạt bao trùm quanh cơ thể của hắn. Chờ đến khi hào quang dần dần mờ nhạt rồi biến mất, người nằm trên giường hơi động một chút, từ từ tỉnh lại.
Mở mắt ra, Quân Mặc Li nắm chặt hai tay, cơ thể khẽ run lên. Hắn cảm nhận được, có thứ sức mạnh vô tận mênh mông đang chảy xuôi khắp trong cơ thể. Sức mạnh quá mạnh mẽ, làm cho hắn có chút không khống chế nổi. Ngồi dậy, hai tay đặt nhẹ lên giường, chỉ trong chớp mắt, Quân Mặc Li biến mất, sau đó lại hiện lên ở cửa điện. Quay người lại, hắn nhìn thấy chiếc giường thanh lịch đang dần biến mất. Không phải bị đánh thành cát bụi, không phải làm phép tàng hình, mà là hoàn toàn tan biến, không còn chút dấu vết tồn tại nào.
Thứ sức mạnh có thể cắn nuốt vạn vật. Quả nhiên không phải là sức mạnh của con người.
Quân Mặc Li cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, cười khẽ một tiếng.
Khó trách lại gọi nơi kia là điện Thừa Ân. Thừa Ân cũng không chỉ là việc hoan ái bình thường. Thừa Ân, chính là nhận được ân huệ từ thần. Lúc ấy Quân Dạ Hàn cũng đã nói, thân thể của hắn sẽ không chịu đựng được, hóa ra cũng không chỉ đơn giản là việc thân thể phàm trần không chịu nổi dục vọng của thần, mà ý là không thể thừa nhận được sức mạnh vô cùng to lớn qua việc “thừa ân”, thứ sức mạnh siêu tưởng của thần.
Thế giới này có có đêm, nên Quân Mặc Li cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, lại càng không nhớ được mình đã ngủ từ lúc nào. Hắn nhìn quanh, cũng nhận ra trong cung điện này không có một bóng người. Phất nhẹ tay áo một cái, Quân Mặc Li nhìn thấy tất cả những vật trang trí xinh đẹp trong cung điện đều biến mất. Sau đó hắn lại nâng tay làm động tác gõ nhẹ vào trong không khí, ngay lập tức có một vết rách thời không xuất hiện ngay đầu ngón tay của Quân Mặc Li, không gian bên trong vết rách có màu tím, vặn vẹo, âm u thần bí.
“Hóa ra linh lực mà đạt được đến giới hạn của không gian là có thể mở ra một không gian mới. Rất thú vị.”
Khẽ phất tay áo, Quân Mặc Li mỉm cười nhìn vết rách kia biến mất, ánh mắt tràn ngập vui vẻ thích thú. Nếu hắn tiếp tục trở nên mạnh hơn nữa, có lẽ sẽ có thể tùy ý di chuyển giữa không gian thời gian, hoặc là có thể tạo ra một không gian mới hoàn toàn thuộc về mình.
Chỉ cần là thần, không có gì là không làm được.
Nhưng mà, nếu chỉ có thể thông qua ngủ với Quân Dạ Hàn để có được lực lượng nhanh nhất, hắn còn cần suy nghĩ lại. Dù sao hắn cũng không thể lúc nào cũng quấn lấy Quân Dạ Hàn muốn kéo hắn lên giường, hơn nữa có lẽ thân thể hiện tại của hắn vẫn chưa đủ mạnh để chứa đựng sức mạnh quá lớn như vậy. Nhớ lại thứ dục vọng giống như vĩnh viễn không có kết thúc của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li càng cảm thấy mình quá yếu ớt, cho dù có trở nên mạnh hơn nữa cũng không thể nào chịu đựng nổi. Hơn nữa, lúc này đây, hắn cũng không có ý định đi thử xem, dục vọng của Quân Dạ Hàn lớn đến mức nào.
Quân Mặc Li tạm thời áp chế suy nghĩ lung tung trong đầu, quay người đi về phía cửa cung điện. Hít một hơi thật sâu, hắn ngửi thấy mùi sen thơm ngát thoang thoảng trong không khí, Quân Mặc Li mỉm cười đẩy cửa điện, nhìn hồ sen trắng rộng lớn trước mắt.
Đi về phía trước, ngồi lên lan can đá, Quân Mặc Li lạnh nhạt nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Cả cung điện này bị mây khói mù mịt bao quanh, giống như hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Xung quanh nó mờ mờ ảo ảo, cứ đi về phía trước, đi một lúc sẽ phát hiện mình quay về chỗ cũ.
Cuối cùng, Quân Mặc Li đứng dậy, nâng chân bước lên trên thành lan can đá. Gió nhẹ nhàng phất qua, làm cho y phục mềm mại bay lên, giáng người thướt tha giống như muốn cuốn đi theo gió. Hắn buông người, bay về phía mặt hồ, hai chân đạp nhẹ lên mặt nước, dáng người nhẹ nhàng giống như là một cánh hoa, được gió thổi đi. Quân Mặc Li mỉm cười, đầu ngón chân chỉ khẽ lướt qua mặt nước một chút, để lại gợn sóng nhè nhẹ.
Bay được một lúc, Quân Mặc Li nhìn mặt nước bình tĩnh, quyết định quay lại bờ nghỉ tạm. Nhưng vừa mới chạm chân lên đất bằng, hắn đã cảm thấy từ trái tim đột ngột xuất hiện cảm giác cực kì đau đớn, sau đó cơn đau bắt đầu lan ra toàn thân, giống như có ai đang cầm dao chém từng nhát từng nhát lên toàn cơ thể hắn. Linh lực điên cuồng bùng nổ, không ngừng chạy loạn khắp nơi trong cơ thể, giống như muốn phá tung cơ thể hắn mà chui ra.
Dùng một tay ấn chặt lấy ngực, Quân Mặc Li tái nhợt ngồi xuống đất, thân thể khẽ run lên, cố gắng chịu đựng sự đau đớn làm cho người ta muốn chết này.
Cách đó không xa, một nam tử trong trang phục trắng đơn giản đang nhìn hắn, khuôn mặt xuất sắc lạnh nhạt vô cảm. Nhìn Quân Mặc Li vì quá đau đớn mà nhíu mày, người kia cũng hơi nghiêng người về phía trước, hai tay nắm chặt lấy lan can đá. Một lúc thật lâu sau, khi Quân Mặc Li đã có thể đứng thẳng dậy, khuôn mặt cũng bớt tái nhợt, người kia mới dần dần biến mất. Còn lại, chỉ là dấu vết bàn tay lõm vào thành lan can đá.
Nhắm mắt cảm nhận, thấy linh lực trong cơ thể mình dần bình tĩnh, Quân Mặc Li khẽ thở phào một hơi. Sau đó giống như cảm thấy gì, hắn quay đầu nhìn về phía hành lang xa xa. Không có ai ở đó, chỉ có sen trắng cùng với gió lướt qua. Nhíu mày, hắn đưa tay xoa bóp trán. Trong giây lát, hắn cảm thấy như có một người đang nhìn hắn, cảm giác mãnh liệt rất quen thuộc, nhưng cũng có thể đó chỉ là ảo giác, vì quá đau đớn nên hắn mới cảm thấy như vậy.
Quả nhiên, muốn có được một thứ gì đó, đều phải trả giá một thứ tương tự. Đạt được sức mạnh lớn như vậy, hắn chắc chắn phải trả giá một điều không nhỏ. Nếu như không thể khống chế được linh lực quá mạnh mẽ trong người, hắn nhất định sẽ càng thêm thống khổ. Mệt mỏi tựa vào lan can đá, Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn bầu trời trống trải phía trên, cũng cảm thấy trong đầu trống rỗng. Không nghĩ cái gì, cũng không nhớ nổi cái gì… Như vậy, có lẽ càng tốt, càng đơn giản.
Không gian bên cạnh Quân Mặc Li đột nhiên xuất hiện dao động, sau đó một người nam tử mặc áo trắng hiện lên.
“Đến đây.” Quân Mặc Li cảm nhận không gian dao động, cũng không quay đầu lại, chỉ mỉm cười cúi đầu, nhìn về phía hồ sen.
“Ta mang thuốc đến.” người tới lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, mà khuôn mặt cũng lạnh lùng.
“Đặt ở đó.”
Nhìn Quân Mặc Li mỉm cười đứng tựa lan can, Lam Thánh Âm chậm rãi đi đến, đặt chén thuốc trong tay lên trên thành lan can.
“Thực lực tăng quá nhanh, mà cơ thể phàm nhân hiện tại của ngươi vẫn chưa thể thừa nhận nổi nó, cho nên phải dùng thêm thuốc.”
“Uhm.” Quân Mặc Li lạnh nhạt lên tiếng, tiếp nhận chén thuốc đưa lên miệng uống ngay, cũng không xem xét nhiều.
“Chúc mừng.”
Lam Thánh Âm nhìn vào hồ sen rộng lớn trước mắt, trong mắt hiện lên chút chua sót, lại có trào phúng.
“Có gì đáng chúc mừng?” Quân Mặc Li quay mặt nhìn Lam Thánh Âm, giọng nói cũng là lạnh nhạt.
“Chúc mừng ngươi đã đạt được điều mà mình mong muốn. Gợi lên thứ tình yêu phàm trần của Thần Hoàng, đạt được sự ân sủng của người, tìm được lực lượng vô biên.”
“Ngươi biết đấy, Lam Thánh Âm, thứ mà ta muốn không phải là những thứ này.” Quân Mặc Li nói, khóe môi khẽ cong lên.
“Không phải những thứ này? Vậy ngươi còn muốn gì nữa? Khi còn ở nhân gian, vì ngươi tham lam, nên mới hại không ít người. Mà Thần Hoàng khi còn ở nhân gian, cũng chính vì ngươi nên mới trở nên điện cuồng, lại chấp niệm.” Lam Thánh Âm trào phúng nhìn Quân Mặc Li, trong ánh mắt có chán ghét. “Mà giờ đây, ngươi lại đến cả thần giới, muốn mọi chuyện trở nên giống như trước đây sao? Chẳng qua, Quân Mặc Li, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được điều ấy đâu. Nhân gian vì ngươi mà suýt nữa bị hủy hoại, lần này ta sẽ không để ngươi phá hủy thần giới, ngươi không có cơ hội đâu. Không có ai giúp ngươi cả, Quân Mặc Li. Thần Hoàng cho dù cảm thấy ngươi khác biệt, cũng sẽ không giúp đỡ ngươi. Vì nhờ có ngươi, mà người đã trở nên vô tâm, không còn có trái tim. Tại trần gian, tuy ta bị buộc phải bắt kí khế ước với ngươi mà không thể làm hại ngươi, nhưng bây giờ ta đã không chịu khống chế bởi sinh mạnh của ngươi nữa. Ngươi chỉ là một kẻ phàm trần, cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, chỉ có thể chấp nhận để người ta đè đầu cưỡi cổ.” Lam Thánh Âm tùy ý cầm chén thuốc ném vào trong nước, cười khẽ nhìn Quân Mặc Li. “Nhưng mà ngươi cũng yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết ngay, dù sao ta với ngươi có khế ước với nhau, ngươi chết ta cũng sống được tốt đẹp.”
Quân Mặc Li chỉ cười nhẹ một tiếng.
“Ta tin tưởng vào Quân Dạ Hàn, ta cũng chưa bao giờ chờ mong sự giúp đỡ từ bất cứ ai/ Hơn nữa, ngươi cũng đừng có nói mình quá vĩ đại như vậy. Dùng lí do là muốn bảo vệ thần giới, ngươi không cảm thấy nó quá nực cười sao? Tâm tư của ngươi, chúng ta đều hiểu rõ.”
“Thật không? Quân Mặc Li, chúng ta cùng chờ xem ai sẽ là người cười cuối cùng. Có đôi khi quá tin tưởng một người cũng làm cho mình thua càng thê thảm.” mỉm cười, Lam Thánh Âm dùng đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn Quân Mặc Li.
“Nếu không tin thì sao có thể biết được có đáng tin tưởng hay không? Hon nữa, đó cũng là lí do mà ngươi cho đến bây giờ vẫn chưa từng có thể thắng được ta.”
Quân Mặc Li biết, hiện giờ bốn phía hắn đều là địch. Có được tình cảm của Quân Dạ Hàn cũng không phải là việc ngày một ngày hai, mà trong khoảng thời gian đó, nếu như không có được sự bảo vệ của Quân Dạ Hàn, thì chưa đến một ngày, có khi một giây cũng chưa đến, hắn sẽ bị hủy diệt đến chút dấu tích cũng không còn. Nếu như kết quả cuối cùng của hắn chính là bị hủy diệt, vậy thì Quân Mặc Li sẽ giống như trước đây, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.
Nhưng mà bây giờ, mọi chuyện vẫn chưa sáng tỏ. Hắn đặt mọi lợi thế vào Quân Dạ Hàn, cũng tin tưởng Quân Dạ Hàn. Hắn làm mọi chuyện đều vì Quân Dạ Hàn, hắn cũng chỉ cần có một mình y. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Lam Thánh Âm nhìn nụ cười tự tin của Quân Mặc Li, liền vung tay nắm chặt lấy cánh tay hắn, lôi kéo ra bên ngoài.
“Đi thôi, đây là lần đầu ngươi thừa ân, hôm nay tỉnh lại nên đi gặp các vị thần thị thần quân.”
Lời nói vừa dứt, hai người liền biến mất. Đến khi xuất hiện lại, Quân Mặc Li thấy mình đang đứng trên một thềm đá làm bằng ngọc, có tiếng cười nói truyền đến từ ngôi đình cách đó không xa, không khí có vẻ cực kì thoải mái. Lam Thánh Âm đẩy Quân Mặc Li, khẽ cười nói.
“Sao vậy, không dám đến đó?”
Quân Mặc Li cúi đầu mỉm cười, nhẹ phẩy tay áo, thản nhiên bước về phía ngôi đình kia. Trong đình, bảy mỹ nhân đang ngồi quanh một chiếc bàn gỗ tròn, có người đang nói không ngừng, có người thì kiều mị cười, mỗi người mỗi vẻ, xinh đẹp cực kì.
Mà khi nhìn thấy Quân Mặc Li đang đi về phía ngôi đình, cả bảy người đều ngừng nói chuyện, chỉ mỉm cười thật tươi, giống như cảm thấy rất vui vẻ khi nhìn thấy hắn.
“Khuynh Liên quân phi cuối cùng cũng tới, các tỷ tỷ đợi ngươi đã lâu a.” Linh Dục thần phi nhìn khuôn mặt tuyệt thế của Quân Mặc Li, tay mềm mại che miệng cười không ngừng.
“Đến đến, để Tố Vân tỷ tỷ nhìn ngắm ngươi, khó khăn lắm chúng ta mới có thêm một mỹ nhân nữa, phải ngắm nhìn cho cẩn thận.” Một nữ tử xinh đẹp mặc áo xanh ở bên cạnh lên tiếng, còn nâng tay vẫy Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li mỉm cười đi đến dưới bậc thang, nhưng vừa mới muốn bước lên trên đi vào trong đình, lại cảm thấy có một luồng gió thổi đến, mùi hương thơm ngát phất qua khuôn mặt.
“Ai nha, khăn lụa Lưu Hồng Vân của ta, đó là quà do Thần Hoàng bệ hạ ban tặng a. Nhờ Khuynh Liên quân phi nhặt lên giúp ta. Cảm ơn ngươi.”
Tố Vân thần phi hơi lo lắng nhìn Quân Mặc Li, vẻ mặt chờ đợi. Quân Mặc Li quay đầu lại, nhìn thấy một dải lụa rơi cách đó không xa, lụa mỏng còn phát ra hào quang bảy màu, rất xinh đẹp. Nhìn Tố Vân thần phi cũng không cho hắn cơ hội cự tuyệt, Quân Mặc Li cười nhẹ, chậm rãi đi đến, cúi người nhặt dải lụa kia lên. Nhưng mà khi tay hắn sắp chạm vào dải lụa, lại có một trận gió thổi qua, làm giải lụa bay đến một chỗ khác. Quân Mặc Li quay người muốn nhặt nó lên, dải lụa lại bay đến một chỗ khác…
Trên tầng hai của một lầu các gần đó, có hai nam tử ngồi đối diện.
“Người kia chính là thị quân mới của ngươi?” Nam tử mặc y phục đen nhìn về phía quân Mặc Li, nở một nụ cười tò mò.
“Uhm.” Quân Dạ Hàn cầm chén rượu trên bàn, bình tĩnh nhìn cảnh tượng bên ngoài.
“Lần đầu tiên thấy ngươi tâm thần không yên như vậy, làm cho càng cảm thấy tò mò về vị thị quân kia.” Nam tử ngồi đối diện ý cười càng sâu, nhếch mi, khuôn mặt tràn đầy hứng thú. Quay đầu nhìn Quân Mặc Li vẫn đnag miệt mài nhặt dải lụa, lại nghe tiếng cười ở trong đình càng lúc càng lớn, y khẽ nhấm nháp rượu trong chén của mình. “Bị mấy người thị quân của ngươi bắt đi nhặt mảnh lụa vô dụng kia một lúc lâu như vậy rồi mà vẫn còn tiếp tục, nếu không phải là một kẻ ngốc, thì nhất định sẽ là một người có tính nhẫn nại rất cao a.” Cười khẽ một tiếng, nam tử áo đen đứng Dậy, mỉm cười nhìn Quân Dạ Hàn xuất thần, ý cười càng sâu.
“Bệ hạ tôn kính, nều ngài đã đứng ngồi không yên như vậy, vậy chúng ta có nên đến đó xem vị thị quân đáng yêu kia, để lấp đầy nỗi khổ tương tư của ngài hay không?”
Quân Dạ Hàn lạnh nhạt nhìn thoáng qua Quân Mặc Li, lại quay đầu nhìn người đối diện. Sau đó, y buông chén rượu, không nói một câu liền đứng dậy đi ra bên ngoài.
Nam tử áo đen thấy Quân Dạ Hàn thực sự làm như vậy, quả nhiên càng thêm hứng thú dào dạt đi theo sau y.