“Các hạ hình như gọi sai tên rồi a?” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn An Lưu Quân, đôi mắt đen lại có chút tối đi.
“Là ngươi, đúng không, Li?” An Lưu Quân vẫn trầm thấp thì thào, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Quân Mặc Li.
Quân Dạ Hàn thấy An Lưu Quân không thèm để ý đến mình, khóe môi vẫn cong lên bình tĩnh, nhưng cánh tay ôm Quân Mặc Li lại không hề nhẹ nhàng chút nào. Quân Mặc Li cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ mỉm cười hòa nhã nhìn An Lưu Quân. Trong lòng hắn, An Lưu Quân vẫn là một người đặc biệt, trong bốn năm tối tăm nhất của hắn, An Lưu Quân vẫn luôn luôn ở bên cạnh, cũng chỉ có một mình y. Khi tất cả mọi người đều bỏ hắn lại mà đi, thì An Lưu Quân lại từ bỏ tất cả, vẫn luôn ở lại bên cạnh hắn. Nếu cứng rắn mà nói hắn không có chút tình cảm nào với y, thì chính là nói dối. Nếu… Là nếu… nếu người đầu tiên mà hắn gặp không phải là Quân Dạ Hàn, có lẽ hắn sẽ yêu An Lưu Quân, yêu người thanh niên si tình, ôn nhu, lại luôn tà mị không thể kiềm chế được này.
Nhưng trên đời, chuyện không bao giờ có thể xảy ra được, chính là chuyện đặt sau chữ nếu.
“Lưu Quân.” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn An Lưu Quân, dùng một tay ấn nhẹ vào tay Quân Dạ Hàn.
Lúc này, Quân Mặc Li quả thật không muốn lừa dối An Lưu Quân, thực sự không muốn để người thanh niên si tình này phải chịu thêm thương tổn.
“Li.” Nhìn chăm chú vào khuôn mặt người trước mắt, An Lưu Quân lại ngoài ý muốn bình tĩnh, tuy rằng trong tim cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng y lại có thể bình thản mà cười khẽ một tiếng/.
“ Ta vẫn biết, ngươi nhất định vẫn còn sống, cho nên ta vẫn chờ ngươi. Quả nhiên, hôm nay lại tìm thấy ngươi rồi.” An Lưu Quân cong khóe môi, lần đầu tiên lộ ra nụ cười ôn nhu hiền lành mà không phải là mị hoặc. Đứng lại cách Quân Mặc Li tầm ba bước chân, y ôn nhu nhìn hắn, trong đáy mắt có vui sướng, cũng có chút bi thương.
“Ta tìm ngươi một năm nay, ta đã đồng ý với tộc nhân, tìm được ngươi sẽ quay về quản lí bộ tộc. Hôm nay tìm được ngươi rồi, ta cũng đã có thể thoải mái, quay trở lại thực hiện trách nhiệm của mình.”
Vừa nói xong, y liền cười to một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người, không chờ quân Mặc Li kịp nói gì, tao nhã ly khai. Y sợ, sợ mình nếu không nhanh chóng quay người, thì đau đớn sẽ biến thành nước mắt tràn ra. Trái tim y như bị vạn mũi kiếm xuyên qua, xé nát, không thể chịu đựng nổi.
Li, ta quá tham lam rồi. Ta đã từng cầu xin trời cao, chỉ cần ngươi còn sống, chỉ cần ta còn tồn tại trên đời này, ta nguyện ý sống cô đơn đến hết đời, để đổi lấy sinh mệnh của ngươi. Ta dùng năm năm yêu đơn phương để đổi lấy một đời cô đơn, hơn một năm không có ngươi, tângỳ ngày đều nhớ lại những giây phút được ở bên cạnh ngươi. Giờ phút này, cắt đứt thôi, cắt đứt hoàn toàn. Ngươi còn sống, vậy là đủ rồi. Ngươi tìm được người yêu của mình, cũng có được hạnh phúc, vậy là đủ. Từ hôm nay trở đi, An Lưu Quân sẽ không còn theo đuổi tình yêu vô vọng này nữa, sẽ không làm cho ngươi cảm thấy khó xử. Chúng ta, từ giờ phút này trở đi, sẽ chỉ còn là bạn bè bình thường.
An Lưu Quân lưu loát đi đến cuối ngã tư đường, ánh mắt mị hoặc cong lên, môi khẽ nhếch, trong tròng mắt tím phủ một tầng sương, mông lung.
—
Quân Mặc Li đứng im nhìn theo thân hình càng ngày càng xa của An Lưu Quân, cũng không có biến hóa cảm xúc quá lớn, dùng ánh mắt mỉm cười nhìn y cho đến khi còn thể nhìn thấy nữa. An Lưu Quân hiểu Quân Mặc Li, Quân Mặc Li sao lại không hiểu An Lưu Quân. Hai người bọn họ giống nhau cực kì, dùng mỉm cười để che giấu bi thương, một người cười cực kì đắc ý cực kì tự nhiên, một người lại dùng nụ cười tà mị sảng khoái. Giống nhau luôn hướng tới tự do, giống nhau ở tính kiêu ngạo, cũng giống nhau, luôn hướng tới ấm áp.
Thế nhưng, có chút duyên, ngay từ khi chưa xuất hiện, đã bị bỏ lỡ, mà đã bỏ lỡ, thì kết quả sẽ là mãi mãi.
Hơi hạ tầm mắt, Quân Mặc Li cố che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, có những người, nếu đã là không có duyên với nhau, thì kết quả nhất định là chia lìa, không thể vãn hồi, giống như hắn, giống như An Lưu Quân.
Quân Dạ Hàn cúi đầu nhìn Quân Mặc Li, không bỏ lỡ chút tình cảm xẹt qua nơi đáy mắt hắn, y chỉ mỉm cười, cúi xuống nâng cằm Quân Mặc Li lên, khẽ hôn lên trán ý, ôn nhu lên tiếng.
“Li nhi, đây là lần cuối cùng.”
Bốn năm kia, bốn năm y đánh mất Quân Mặc Li, cho dù y có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể bù đắp lại được. Cũng vì vậy, mà Quân Dạ Hàn thức thời đè nén cảm giác ghen tuông cùng sát khí của mình lại. Cũng từ hôm nay, y quyết định sẽ dùng tất cả những việc có thể làm được, để xóa tan hoàn toàn chút kí ức kia trong trái tim Quân Mặc Li. Hôm nay, sẽ là lần cuối cùng, y nhẫn nại, cho phép hắn nghĩ về một người khác, là lần cuối cùng, cũng sẽ là lần nhân nhượng duy nhất.
“Được. Ta biết, Dạ.”
Quân Mặc Li cũng ngẩng đầu, nở một nụ cười thật tươi, ôn hòa nắm lấy tay Quân Dạ Hàn. Hắn cũng hiểu được, quá khữ cũng đã là quá khứ, tương lai mới là thứ mà hắn cần phải quý trọng. Hơn nữa, từ đầu tới cuối, người mà hắn yêu cũng chỉ có một.
Thành chủ đứng bên cạnh nhìn Quân Mặc Li cùng Quân Dạ Hàn tình tứ với nhau như đang ở nơi không người, bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt lại. Khuôn mặt diễm lệ của y tuy vẫn còn mỉm cười, nhưng trong lòng cũng đã là sóng gió động trời. Người này, y vẫn luôn muốn khẳng định hắn không phải là Cửu hoàng tử, nhưng chỉ cần gặp phải nụ cười cùng chút lời nói của người này, cảm giác kiên định đã bắt đầu lung lay. Y thực sự muốn kiên định mà phủ quyết ý tưởng vớ vẩn kia, nhưng bóng dáng của người thiếu niên trước mặt lại càng ngày càng trùng lặp với bóng dáng của người kia, ánh sáng duy nhất của cuộc đời y… Bất giác, y đã tiến lại gần hắn hơn.
“Cửu hoàng tử, ngài mới tới La Thước Ngươi thành, chắc chắn là chưa quen thuộc nơi đây, không biết ngài có thể nể mặt nể mũi, cho ta có được vinh hạnh làm hết phận sự của một người chủ, mời Cửu hoàng tử cùng nhau đi du ngoạn?” Thành chủ mỉm cười nhẹ nhàng đề nghị, dung nhan diễm lệ nở nụ cười ấm áp.
“Thành chủ ngài cũng biết, ta có việc quan trọng cần đến Tác Phỉ Đặc ngay không thể trì hoãn, cho nên ý tốt của thành chủ, Mặc Li chỉ có thể tâm lĩnh.” Quân Mặc Li lễ phép trả lời, cử chỉ cao quý.
“À, là tại hạ lo lắng không chu toàn. Nhưng đây là lần đầu Cửu hoàng tử đến thành trấn này, tại hạ cũng không thể thất lễ. Mấy ngày hôm trước ta tìm được một chuỗi vòng ngọc cực phẩm, nghe nói là để cầu đến bình an. Lần này ta xin tặng nó cho Cửu hoàng tử, nguyện Cửu hoàng tử có thể sớm hoàn thành thuận lợi mọi việc.”
Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt xa cách của Quân Mặc Li, thành chủ cố giấu đi cảm giác khó chịu trong lòng, không để cho Quân Mặc Li có cơ hội cực tuyệt, y khẽ phất tay phải. Nay sau đó, một người thị nữ bước đến, cung kính mà nâng một cái khay phủ vải đỏ lên. Bên trong khay có đặt một chiếc hộp trạm trổ tinh sảo. Thành chủ cẩn thận mở hộp, sau đó cầm vật ở bên trong ra. Đó là một chiếc vòng ngọc thanh lịch với những viên ngọc thạch cực phẩm tròn trịa trong suốt, bóng loáng, phát ra chút hào quang nhè nhẹ.
“Cửu hoàng tử, ta có thể đeo nó cho ngài được không?”
Thành chủ chờ mong nhìn Quân Mặc Li, giây phút này, trong mắt y chỉ tồn tại duy nhất Quân Mặc Li, y đã quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, cũng nhìn không thấy những thứ khác xung quanh nữa. Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng xoa bóp eo của Quân Mặc Li một chút, nhẹ nhàng, nhưng tràn ngập ái muội. Quân Mặc Li cảm nhận được, liền mỉm cười càng tươi với vị thành chủ trước mặt.
“Có thể.”
Hắn đưa tay ra, tay áo rút lên, để lộ ra cổ tay trắng nõn thon dài. Mà thành chủ thấy quân Mặc Li đồng ý, hơi ngây người một chút, sau đó nhanh chóng chuyển sang cực kì vui mừng. Y thật cẩn thận mà cầm vòng ngọc đeo lên cổ tay cho Quân Mặc Li, vẻ mặt nghiêm túc, chuyên chú, giống như đang thực hiện một nghi thức thần thánh nào đấy. Đợi đến khi vòng ngọc đeo xong, Quân Mặc Li liền thu tay lại, mỉm cười cảm ơn. Sau đấy, không hề do dự mà quay người, cùng Quân Dạ Hàn rời đi.
Thành chủ dùng ánh mắt lưu luyến nhìn chăm chú vào thân ảnh của Quân Mặc Li, có chút lạc lõng, nhưng khi chuyển ánh mắt sang nhìn người đang ôm lấy Quân Mặc Li, vẻ mặt xẹt qua chút tàn khốc căm thù.
—
Quân Dạ Hàn cùng Quân Mặc Li chậm rãi xuyên quan đám đông, đợi đến khi hai người ra khỏi La Thước Ngươi thành, Quân Dạ Hàn nhanh chóng cầm chặt cổ tay của Quân Dạ Hàn, giật mạnh chiếc vòng ngọc phát ra ánh sáng nhu hòa trên tay hắn xuống. Dây đứt, hạt ngọc rơi đầy trên mặt đất, sau đó nhanh chóng biến thành từng luồng khói trắng, biến mất hoàn toàn.
“Hắn ta, là hoạt tử nhân.” (Nôm na là người chết có thể cử động được, nhưng hem phải cương thi =]]) Quân Dạ Hàn khẽ vuốt ve cổ tay của Quân Mặc Li, đôi mắt u ám.
“Hoạt tử nhân, tuy có linh hồn, nhưng thân xác đã là một thi thể.” Quân Mặc Li mỉm cười cầm ngược lại tay của Quân Dạ Hàn, môi đỏ mọng khẽ nhếch.
Lúc nãy, Quân Mặc Li đồng ý cho người kia chạm vào tay mình bởi vì hắn muốn kiểm tra đối phương. Khi dòng máu của Quân Dạ Hàn nhập vào trong cơ thể Quân Mặc Li, năng lực cảm ứng linh hồn của hắn đã trở nên rất mạnh, hơn nữa hắn còn có năng lực thanh tẩy của Bích Hoa Lạc, cho nên cũng cực kì mẫn cảm với hắc ám, nên chỉ cần tiếp xúc một chút, hắn đã nhận ra. Trong cơ thể người kia, có khí tức hắc ám đen tối, tràn ngập tử vong, tuy vẫn nhận ra được linh hồn, nhưng thân thể lại hoàn toàn không có sinh khí. Người kia, chỉ còn là một túi da đựng linh hồn, bên trong đã hoàn toàn thối nát.
“Hoạt tử nhân sao?” Quân Dạ Hàn khẽ mỉm cười, vẻ mặt lại chuyển về ôn nhu dịu dàng.
“Có vẻ, người đứng phía sau vở kịch này rất am hiểu hai chúng ta, cho nên, mẫu phi của Dạ, Tất Nghiễn mà Mặc Li biết, mấy người đã chết đi này, hôm nay lại lần lượt xuất hiện, hơn nữa còn là bất tử nhưng bất sinh, thống khổ mà lăn lộn nơi thế gian này, đây không phải cũng là ám chỉ chúng ta hay sao?”
“Thật không? Đáng tiếc.”
Quân Dạ Hàn cười ra tiếng, sau đó dịu dàng vòng tay ôm lấy eo Quân Mặc Li bay về phía biển cách đó không xa.
Đáng tiếc, kẻ dàn dựng lên mọi việc kia lại không biết được một điều rằng, hai người mà y nhắm vào đều chẳng hề để ý đến. Ngay từ đầu đã là không thèm để ý đến, chứ chưa nói gì đến hiện tại. Kẻ tuyệt tình chưa chắc là kẻ không si tình, nhưng kẻ si tình lại chắc chắn là một kẻ tuyệt tình.
Hai người bay nhanh trên bầu trời, quần áo tung bay, tóc dài đan xen bay múa, giống như thần tiên. Mặt biển sóng mãnh liệt xô đẩy, cuồng phong không ngừng, nhưng hai người lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn vô cùng thoải mái mà bay qua.
Hơn nửa canh giờ sau, hai người đã có thể nhìn thấy đất liền cách đó không xa. Hai người vẫn rất bình tĩnh, nhàn nhã mà dừng lại ở bờ biển. Bên bờ biển có một thành trì cao ngất, được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, binh lính từng tốp từng tốp tuần tra, mà qua cửa thành rộng mở, có thể nhìn thấy cảnh đường phố vô cùng nào nhiệt bên trong. Bên trên cổng thành cao lớn có đề ba chữ uy nghiêm.
“Mạt Lị Thành.”
Tòa thành này vốn có tên là Đức Lai Ngã thành. Nhưng năm năm trước, khi Tác Phỉ Đặc nghênh đón đế hậu từ Đồ Lan, hoàng đế Tác Phỉ Đặc đã chiêu cáo thiên hạ, đổi tên thành này thành Mặc Li thành. Việc này đã dấy lên sóng gió không nhỏ, tất cả đại thần đều phản đối, đều không muốn chỉ vì một tên hoàng tử của nước khác mà lại thay đổi tên kinh đô đã tồn tại trăm ngàn năm của Tác Phỉ Đặc. Nhưng vị hoàng đế mới của Tác Phỉ Đặc cũng không chịu lùi bước, tạo nên tranh chấp giữa quân thần không nhỏ. Cuối cùng, không biết hai bên đã đặt ra hiệp nghị như thế nào, mà đều nhân nhượng, đồng ý chuyển tên thành Mạt Lị thành, đồng âm với Mặc Li.
Mà lúc này, Quân Dạ Hàn cùng Quân Mặc Li đang đứng cách cổng thành không xa, dưới ánh mặt trời chói lọi, mỉm cười đầy ẩn ý nhìn ba chữ to rồng bay phượng múa kia.