An Lưu Quân mơ hồ nghe thấy có âm thanh quen thuộc gọi mình, liền ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, nhưng lại không gặp bóng người nào ở đấy, không thể ngăn nổi thất vọng mà thở dài một tiếng. Cổ Nguyệt Lâu thấy An Lưu Quân chán nản thở dài, khuôn mặt ôn nhu hơi trầm xuống, nụ cười vẫn ôn hòa, lại kèm chút bất đắc dĩ.
“An Lưu Quân, đến bây giờ ngươi còn chưa chịu bỏ cuộc mà thừa nhận sự thật sao? Người chết không thể sống lại được, sao còn khổ công tìm kiếm làm gì?”
“Hắn sẽ không chết. Năm năm trước, hắn vì mạng sống của mình cái gì cũng có thể làm…” An Lưu Quân nhìn thấy khuôn mặt hiền lành lại nho nhã của Cổ Nguyệt Lâu, khóe môi khẽ nhếch, nhưng trong tròng mắt mị hoặc lại hiện lên hàn ý.
“Đấy là hắn của năm năm trước, lúc ấy hắn vẫn còn muốn sống, nhưng Quân Mặc Li của một năm trước, đã không còn muốn điều ấy nữa. An Lưu Quân, sao ngươi còn không chịu tỉnh lại. Lam Âm chết, Mạc Li cũng chỉ là một nhân vật đóng kịch giả dối, bọn họ đều không tồn tại, đều đã là hư ảo…” Cổ Nguyệt Lâu nhìn An Lưu Quân ngoan cố nói, lạnh lùng cắt lời, đôi mắt âm trầm nhìn y.
“Cổ Nguyệt Lâu, ngươi có biết không, ngươi là người không có tư cách nói câu này nhất!”
An Lưu Quân tà tứ mà nở nụ cười, tròng mắt lại không hề có ý cười, chỉ có lạnh lẽo.
“Đừng có dùng bộ dạng hiền lành dịu dàng đó trước mặt ta, Cổ Nguyệt Lâu, cứ nhìn thấy nó là ta lại cảm thấy ghê tởm.”
Khuôn mặt Cổ Nguyệt Lâu lập tức biến sắc, ngón tay thon dài cào mạnh xuống mặt bàn, khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo.
“An Lưu Quân, ngươi cảm thấy ta ghê, tởm?”
Cổ Nguyệt Lâu cong ngón tay, dùng móng tay gõ xuống mặt bàn trơn bóng, phát ra âm thanh “cộp cộp” nặng nề.
“A a, trái tim ngươi có bao nhiêu dơ bẩn, còn muốn ta nói thẳng ra nữa sao?” An Lưu Quân mị hoặc nhìn Cổ Nguyệt Lâu, tà ác nở nụ cười.
“Ta dơ bẩn? A a, An Lưu Quân, chẳng lẽ ngươi không biết ta làm tất cả những chuyện đó là vì nguyên nhân gì?”
Cổ Nguyệt Lâu hơi lắc mình một chút, dùng tốc độ cực kì nhanh vọt đến bên cạnh An Lưu Quân, túm chặt lấy cổ của y, trên mặt lại vẫn hiện ý cười ôn hòa.
“Cũng chẳng có quan hệ gì với ta cả.”
An Lưu Quân cười lạnh nhìn Cổ Nguyệt Lâu, cổ tay lắc một cái, cũng nhanh chóng mà lùi sang một bên.
“Tốt, tốt, rất tốt, hóa ra mọi chuyện ta làm đều không có quan hệ với ngươi. An Lưu Quân, hắn ta có gì tốt, mà ngươi cứ si mê như vậy? ngươi còn muốn trốn tránh đến khi nào nữa?”
Đôi mắt dịu dàng của Cổ Nguyệt Lâu hơi tối lại, ảm đạm cười nhìn An Lưu Quân.
“Trốn? Ta thích làm gì thì sẽ làm thứ đó, ta yêu ai cũng là quyền lợi của ta, mọi chuyện của ta có quan hệ gì với ngươi đâu?”
An Lưu Quân cười khẽ ra tiếng, dung nhan tuấn mĩ tà tứ, trong tiếng cười lại tràn đầy trào phúng, giễu cợt.
“Hơn nữa, ngươi căn bản không thể so sánh được với hắn, Cổ Nguyệt Lâu…”
An Lưu Quân vừa nói hết câu, liền thấy được một luồng hào quang trắng quất nhanh về phía mình. Cong khóe môi, cơ thể lắc lư một cái liền biến mất, sau đấy trong không khí cũng xuất hiện chút hào quang tím ẩn hiện, lại sắc bén như kiếm, chém thẳng vào cánh tay của Cổ Nguyệt Lâu. Cổ Nguyệt Lâu vỗ nhẹ mặt bàn, đôi đũa trúc bay lên, chớp mắt ngưng tụ thành hai mũi tên băng, vung lên va chạm với hào quang màu tím. Hai luồng hào quang trắng tím nhanh chóng đan vào nhau, ánh sáng tràn ngập cả tòa nhà.
“Rầm rầm!”
Tiếng vỡ nát vang lên, tất cả bàn ghế cùng đồ đạc bên trong khách điếm đều bị ép biến thành cát bụi.
Quân Dạ Hàn ôm lấy eo Quân Mặc Li, ẩn thân bay giữa không trung, ôn nhu mỉm cười nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt.
“Xem ra người theo đuổi Li nhi không ít a.”
Hơi thở ấm áp của y phất qua tai của Quân Mặc Li, cảm giác tê dại.
“Dạ, sao ngươi không nhắc đến hậu cung đông đảo của ngươi, hơn chục vì hoàng tử công chúa là từ nơi nào bay đến a?” Quân Mặc Li cũng tựa gần vào ngực Quân Dạ Hàn, lạnh nhạt nói. =))
“Li nhi ngươi ghen sao?” Quân Dạ Hàn cười khẽ, giúp Quân Mặc Li sửa sang lại tóc mai, động tác dịu dàng cực kì. “Tuy ta cảm thấy rất vui vẻ khi biết Li nhi ghen, nhưng cũng không muốn ngươi vì chuyện này mà thấy không vui. Hơn nữa, Li nhi, ta đã từng nói rằng ngươi là đứa con duy nhất của ta.”
Quân Mặc Li im lặng nghe Quân Dạ Hàn nói, đôi mắt trong suốt cũng không có ý tức giận.
“Những vị hoàng tử công chúa kia, trong người đều mang theo dòng máu của ngươi, đều là người thuộc hoàng gia cao quý, Dạ ngươi nói như thế, đúng là làm cho bọn họ thương tâm a.”
“A a, Li nhi, có một chuyện ngươi nhất định phải biết, những hoàng tử công chút của Đồ Lan hiện giờ tuy đều mang dòng máu hoàng gia trong người, nhưng cũng không có nghĩa là mang dòng máu của ta trong người.” Quân Dạ Hàn ôn nhu cười khẽ ra tiếng, đôi mắt âm u như đáy vực sâu.
Quân Mặc Li nghe thấy y nói vậy, thoáng ngạc nhiên một chút, sau đó khóe môi lại dần dần cong lên.
“Không phải dòng máu của ngươi? Thật sao? Sao ngươi biết?”
Quân Mặc Li không thể phủ định hắn đã bị lời nói của Quân Dạ Hàn làm cho kinh ngạc. Tuy hắn cũng biết y vô tình với mấy vị phi tần trong cung của mình, nhưng chắc chắn cũng sẽ không thích thê thiếp của mình cho mình đội nón xanh, hồng hạnh ra tường. (đi ngoại tình *_* chắc mọi người đều biết ~)
“Li nhi, ý của ta là không phải tất cả hoàng tử công chúa đều mang dòng máu của ta, mà là đại đa số.” Quân Dạ Hàn thấy Quân Mặc Li có vẻ ngạc nhiên, tự nhiên hiểu được suy nghĩ của hắn, nhưng mà lúc này quả thực cũng không thể nói rất rõ ràng.
“Dạ, không ngờ ngươi lại để chuyện như vậy xảy ra trước mắt mình.”
“A a, Li nhi, người đứng sau chuyện này che giấu rất kĩ càng, hơn nữa còn là người trong hoàng tộc. Ngươi không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao?”
“Đúng, rất thú vị. Dạ, xem ra có người còn có mị lực lớn hơn cả ngươi a, mạnh đến mức làm cho mấy vị phi tần trong hậu cung này có thể chạy vào vòng tay của hắn.”
Quân Mặc Li giờ phút này mới nhận ra Quân Dạ Hàn là người lạnh lùng như thế nào. Không chỉ đưa chính thê thiếp của mình ra dụ giỗ người khác, thậm chí biết thê tử của mình không trung với mình, biết con của mình là con của người khác, lại vẫn có thể lạnh nhạt bình tĩnh mà đối xử với họ như vật… đúng là làm cho người ta nghi ngờ, không biết trái tim của người này là làm bằng gì…
Vậy mà người như vậy lại có thể biết yêu, hiểu yêu, hơn nữa còn làm cho hắn chìm sâu vào thứ tình yêu ấy mà chẳng thể rút ra được.
Quân Dạ Hàn mỉm cười ôm chặt lấy Quân Mặc Li, nhìn thấy bên dưới đại sảnh càng ngày càng náo nhiệt, liền dần bay xuống. Cổ Nguyệt Lâu cùng An Lưu Quân lúc này đứng đối diện nhau, không khí dương cung bạt kiếm, nặng nề cực kì.
“Hôm nay ta quả thực không muốn tranh chấp với ngươi, còn có chuyện quan trọng phải làm, cho nên thứ lỗi, ta không thể tiếp tục ở lại tiếp đãi ngươi được.” An Lưu Quân hơi thở dài,nói mấy lời nói làm dịu đi, sau đó khóe môi nở nụ cười, hơi lùi về phía sau một chút. Cổ Nguyệt Lâu thấy y định đi, đôi mắt ôn nhu cũng trầm xuống, nhanh chóng bay nhanh đến bên cạnh y. Nhưng ngay giây phút hai người sắp cùng biến mất, thì lại có một người mặc y phục đen nhanh chóng lao ra, ngăn cản hai người.
“Hai vị, gây phiền hà đến người khác rồi muốn bỏ đi dễ dàng như vậy sao?”
Thanh âm trầm thấp, lạnh như băng, kiếm trong tay người này cũng phát ra hàn ý lạnh lẽo tận xương.
“A, là Lưu Quân nhất thời phẫn nộ, không khống chế được bản thân, thực sự có lỗi.” An Lưu Quân nhìn người mặc đồ đen đang tức giận trước mắt, đôi mắt tím mị hoặc hơi hiện lên chút áy náy, nhưng mà nụ cười của y lại không giấu được tà tứ cùng bất cần đời.
“Ngươi muốn bồi thường bao nhiêu? Ta đưa cho ngươi.”
Cổ Nguyệt Lâu nhìn thoáng qua đại sảnh đổ nát, nụ cười ôn hòa thật sự mang theo chút hổ thẹn, nhanh chóng lấy ra một miếng linh thạch trong suốt, linh sực sung mãn tràn ngập không gian.
“Linh thạch cấp cao tuy quý giá, nhưng nếu muốn dùng nó để bù lại lầu các xây dựng đã trăm năm này, cũng quá coi thường giá trị của nơi này đi.”
Một nam tử mặc y phục xanh khá sang quý đi đến, y có dung mạo thanh tú, hơn nữa cử chỉ cũng tao nhã cao quý, chắc là người xuất thân không hề tầm thường.
“Vậy sao. Vậy thì cần bao nhiêu tiền?”
Cổ Nguyệt Lâu hòa nhã cất viên linh thạch đi, mỉm cười nhìn nam tử áo xanh.
“Điều này, còn đợi hỏi chủ lâu, tiểu sinh cũng không dám đứng ra làm chủ.”
Nam tử áo xanh hơi lắc tay, đôi mắt cũng hiện lên ý cười. Cổ Nguyệt Lâu thấy y nói vậy, khóe mỗi cũng hơi cong lên.
Người đến nơi này, có tiền không thôi thì không đủ. Nếu như chỉ là có chút quyền thế nho nhỏ, hoặc là có chút tiền bạc, cũng không dám đến đây dùng bữa. Một bữa cơm bình thường ở đây cũng phải bằng số tiền sinh hoạt trong một năm một gia đình thường dân, chứ đừng nói đến những món ăn cao cấp sang quý. Nếu nói đây là một tửu lâu cũng không đúng, phải nói đây là nơi tụ tập của những quý tộc. Không ít những gia tộc quyền thế khi có chuyện gì quan trọng cần thương nghị đều hẹn nhau ở nơi đây. Nơi này không những bí ẩn mà còn rất an toàn, vì những người làm việc ở nơi đây đều cực kì thông minh nhanh nhẹn, cũng rất kín mồm kín miệng. Thế cho nên, An Lưu Quân cùng Cổ Nguyệt Lâu phá hủy nơi này, quả thực là quá lỗ mãng. Không biết bọn họ còn có thể đắc tội với bao nhiêu gia đình phú quý, quý tộc.
“Li nhi, ngươi nghĩ sao?” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn Quân Mặc Li, lời nói mềm nhẹ, hai người lúc này đã đứng cách cửa không xa, có thể nhìn thấy rõ tình hình ở bên trong.
“Cổ Nguyệt Lâu cùng An Lưu Quân đều là người thông minh, bọn họ làm như vậy, rõ ràng là cố ý làm ra để cho ai đó xem, hoặc là lôi kéo cái gì…”
Quân Mặc Li cười khẽ nhìn Cổ Nguyệt Lâu cùng An Lưu Quân, đôi mắt thuần tịnh nhiễm chút hưng phấn.
“Li nhi, tuy nhiên bọn họ cố ý làm như vậy, nhưng những lời mà bọn họ nói phía trước cũng không phải là giả a…” Quân Dạ Hàn lôi kéo Quân Mặc Li sát vào người mình, cười cực kì ôn nhu.
Quân Mặc Li hơi nhếch mày, nở một nụ cười tươi.
“Dạ, ta ngủi thấy có mùi chua quanh đây a…”
Cho dù Quân Dạ Hàn không nói ra, Quân Mặc Li cũng hiểu được y muốn ám chỉ điều gì. Cho nên hắn cười cũng có chút chột dạ.
“Ta đúng là cảm thấy ghen tị, cũng đều tại Li nhi quá hấp dẫn với người khác.” Quân Dạ Hàn ôn nhu vuốt tóc Quân Mặc Li, đôi mắt ôn nhu khi chuyển về hướng An Lưu Quân lại hơi u ám một chút.
Đang lúc mọi người trong đại sảnh đang kiềm chế lẫn nhau, thì có tiếng vó ngựa nhẹ nhàng truyền đến. Nghe thấy âm thanh này, cả An Lưu Quân lẫn Cổ Nguyệt Lâu đều ăn ý mà liếc nhìn đối phương, khóe miệng nhếch lên một chút.
Một chiếc xe ngựa màu trắng thanh lịch xuất hiện ở ngã tư đường, mọi người nhìn thấy đều tự động tránh đường. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, dừng lại ngay trước tửu lâu. Xe vừa dừng lại, liền có hai tên bồi bàn chạy ra, kính cẩn nâng lên rèm xe.
“Thành chủ.”
Một nam tử ăn mặc sạch sẽ tỉ mỉ đi đến trước xe, cung kính mà lên tiếng.
“Uhm.”
Chỉ một tiếng đồng ý mềm mại vang lên, sau đó một nam tử mặc y phục đen bước từ trong xe ra. Mái tóc đen như mực rủ xuống trước ngực, lông mày hơi nhếch, mị nhãn như tơ, dung nhan diễm lệ còn mang theo ý cười, rất câu hồn.
Quân Dạ Hàn nhìn thấy người kia, khuôn mặt lập tức tràn ngập ý cười.
“Li nhi, có vẻ hôm nay chúng ta gặp được rất nhiều bạn cũ a.”
Quân Mặc Li cũng mỉm cười nhìn vị chủ thành kia.
“Bạn cũ sao? Mặc Li đến bây giờ cũng không biết mình có quen biết với một người lợi hại như vậy a.”
Lời nói rõ ràng, lại mang theo chút cảm xúc không rõ ràng. Quân Mặc Li vô thức vuốt ve quạt giấy trong tay, đôi mắt dần trở nên lạnh nhạt. Tuy rằng khuôn mặt có thay đổi, thân phận cũng biến hóa, nhưng ta vẫn không thể nào quên được ngươi. Tất Nghiễn, quả thực không ngờ được ngươi vẫn còn sống trên cõi đời này. Như vậy, có thể coi đây là một phần đại lễ của ông trời cho ta không?