CHAP 1:
Không khí ảm đạm bao trùm ngôi biệt thự họ Vương. Phải làm sao khi đáng lẽ ra phải vui mừng đón đại tiểu thư du học trở về…nhưng? Họ buồn bã…sầu lo…tại sao…?
Đại tiểu thư của họ…đã thay đổi?!
Bằng chứng là sáng nay – ngày lẽ ra phải ồn ã căn biệt thự…
…
…
Trời mưa rả rích, mưa rào – mưa buồn. Không! Trong cơn mưa giao mùa hạ - thu tẻ nhạt ấy, ngôi biệt thự Vương gia nằm giữa trung tâm thành phố vẫn rộn lên những nhịp sống ồn ào vui vẻ. Họ vui khi đại tiểu thư họ trở về. Không vui sao được khi sắp được nhìn thấy vị tiểu thư thân thương sau 10 năm xa cách…?
Tiếng đỗ xe mô tô trước cửa biệt thự, niềm vui, niềm phấn khởi, háo hức của mỗi người lại tăng lên gấp bội.
Chỉ có duy nhất một người, sắc mặt thay đổi, thâm trầm, băng lãnh đến đáng sợ. Ánh mắt âm u khó ai tả. Còn ai khác ngoài Vương Hàn Phong – lão đại Vương gia lạnh lùng cao ngạo.
Chỉ chờ con gái bước vào, ông sẽ dạy cho Vương Thiên Anh một bài học. Dĩ nhiên, Lâm Thiên My – mẹ cô sẽ chẳng ngăn cản, bởi vì bà biết…Vương lão đại làm việc gì cũng có chủ đích.
Vương Thiên Anh cao ngạo bước vào cửa lớn Vương gia. Thực khó mà tin nổi. Đôi mắt mỗi người như căng ra hết cỡ, như xuyên thấu hình ảnh đại tiểu thư. Họ như không tin vào đôi mắt của chính mình. Tiểu thư họ đây sao???
Cô tiểu thư 18 tuổi, mặt trát đầy son phấn. Ăn mặc hở hang, lố lăng không thể tả. Nhìn chung cũng chỉ thấy hình ảnh của một đứa con gái lẳng lơ.
Vương Hàn Minh như chết lặng giữa thân ảnh người em gái. Thật quá đỗi bàng hoàng. Vương lão đại tức giận, quát với giọng lạnh tựa băng:
-Ngồi xuống!
Thiên Anh vẫn đi, bước lên lầu, vẻ bất cần không coi ai ra gì, cũng coi như chưa từng nghe thấy mệnh lệnh nghiêm khắc kia.
Và lẽ dĩ nhiên, cô phải nhận một cái tát từ Vương lão đại.
Ai nấy đều sốc, bởi từ trước đến giờ, Vương Hàn Phong là người yêu thương con gái nhất.Và Vương Thiên Anh…không phải như bây giờ!
Nhưng Thiên Anh nào có để tâm, đôi má đỏ lên, bỏng rát khiến ai nấy trong Vương gia đều xót thay, đặc biệt là Vương Hàn Minh và Lâm Thiên My. Thiên Anh vẫn bước, không quay lại.
Vương lão đại vô cùng tức giận, hận chưa thể giết chết đứa con gái kia. Tại sao…?
Lão đại tự hỏi bản thân mình. Cô con gái đáng yêu tinh nghịch ngày nào…sau 10 năm đi Mỹ…đã thay đổi một cách đáng sợ. Con bé nhìn ông, tia khinh khi hiện rõ. Ai nấy trong nhà họ Vương đều chết lặng không nói nên lời.
…
…
Kết thúc hồi tưởng. Giờ là thời điểm trở về cho thực tại. Vương Thiên Anh bước xuống với một bộ đầm bó sát cúp ngực, hở hang lộ liễu. Gương mặt chẳng khác gì gái đứng đường.
Đang định ra ngoài, Thiên Anh nghe thấy một giọng lạnh vang lên đầy uy quyền:
-Đi đâu ?
Và đó chính là Vương lão đại.
-Không cần biết.
Cô đáp lại xất xược. Chưa để ai nói gì, cô đã đi thẳng ra Gara, chọn lấy XMO – xe moto đua sang trọng hạng nhất phóng thẳng đến Bar