Hôn sự của Hạ Lan Thấm cùng Hồ Địa Hưng cứ kéo dài mãi, cuối cùng hai năm sau mới chính thức xác định.
Đối với chuyện này, Tranh Phù rất đồng cảm với Hồ Địa Hưng. Đương nhiên rồi, cô bây giờ đã là vợ người ta, nên không thể làm phù dâu, chỉ có thể nằm trong đoàn họ hàng thân thích.
“Chị, chị đúng là thảnh thơi thật đó.”
Lý Sách vừa nhìn thấy Tranh Phù ngồi ở trên đùi Triệu Hành Uy, nhất thời vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Không nên hiểu lầm, cậu thật sự không có hứng thú với đàn ông! Năm đó hoàn toàn là chị họ nói, cùng Triệu Minh Võ giả vờ yêu nhau để không bị bức hôn. Kết quả hiện tại thì hay rồi, chú già của Triệu gia thuận lợi đào thoát, còn cậu xui tám đời, vất vả lắm mới yêu được một cô gái, nhưng đối phương vẫn hoài nghi cậu thích là đàn ông! Còn liều mạng cho tìm cho cậu một tên công, vì cô ấy nói cậu lớn lên trông giống tiểu thụ!
“A, em họ muốn thể hiện bất mãn sao, vẫn còn tức à.” Cô chẳng muốn đi chào hỏi khách khứa, trừ phi có người có bản lĩnh thuyết phục chồng cô buông cô ra. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có người dám đắc tội chồng cô.
“Chị!” Bị chọc đến chỗ đau, Lý Sách nhịn không được kêu rên.
“Được rồi được rồi, dạy em một biện pháp. Em có thể học anh rể em, cầm thiên tử lệnh chư hầu.” Đổi tư thế thoải mái nằm trong lòng chồng, Tranh Phù vẫn thấy không được tự nhiên.
Nhìn bản mặt than mặt khiến người và vật chớ lại gần của Triệu Hành Uy, không ai dám tiến đên bắt chuyện với bọn họ. Tuy bọn họ một người là chủ nhân chân chính Triệu gia, một người là người chấp chưởng đương nhiệm của Hạ gia.
“Tranh Phù, đừng dạy hư trẻ con.” Bàn tay to đang đặt trên bụng càng ôm chặt cô hơn, lúc anh nhìn cô, trên mặt mới lộ ý cười ấm áp.
“Không cho phép! Nhanh trưng khuôn mặt lạnh như băng của anh ra, đóng băng toàn bộ đám ruồi bọ đáng ghét đi!” Cô lập tức xoay người vỗ vỗ mặt anh, cô đã nhìn thấy vài bóng người nhộn nhạo chuẩn bị tiến đến.
Triệu Hành Uy đành chịu, trao cho cô một cái hôn sâu thể hiện tình yêu, lúc ngẩng đầu ánh mắt sắc bén như lưỡi dao băng, lập tức giết ngay vật sống trong vòng mười dặm.
“Em hận hai người!” Cậu cũng muốn ôm bạn gái nhỏ thân yêu, nếu cô bé kia thích cậu, thì mỗi ngày nhìn thấy cậu sẽ không coi như nhìn thấy quỷ nữa! Lý Sách vô lực, dứt khoát nằm nhoài ra bàn.
“Hận đi hận đi, có bản lĩnh em theo đuổi được cô bé kia đi.” Tranh Phù lành lạnh nhìn xung quanh.
Hôn lễ nãy cũng được tổ chức ở nơi năm đó cô cử hành hôn lễ. Trên cơ bản cùng không khác lắm, chỉ không xa hoa bằng.
Không đợi Lý Sách lại phản bác, đã bị trưởng bối bắt đi rồi. Trước khi đi còn làm bộ than khóc thảm thiết, khiến Tranh Phù cười to.
“Có mệt không, muốn anh ôm em đi vào ngủ một lát không.”
Triệu Hành Uy đưa tay phủ lên gò má của thiên hạ trong lòng, trên mặt tràn đầy thương tiếc.
“Hi hi hi, bọn họ bận muốn chết, em chạy đi ngủ có vẻ như không được tốt nga.” Cô đưa mắt nhìn những người đang bận rộn phía xa xa, đúng là cô ăn no nên hơi buồn ngủ.
“Ai dám nói.” Anh lập tức lạnh mặt xuống nhìn thoáng qua xung quanh, dùng anh mắt giết chết những người muốn tiến lên bắt chuyện.
Từ khi Tranh Phù chính thức chấp chưởng Tử Đằng, thời gian ban ngày bọn họ có thể ở chung càng ít. Đương nhiên, cũng bởi vậy bây giờ Triệu Hành Uy gần như hoàn toàn thoái thác những buổi xã giao ban đêm, mỗi ngày về nhà sớm bồi vợ yêu,
Điều này khiến đại đa số những người cho rằng họ sẽ không duy trì được hôn nhân lâu biết rằng, tình cảm của họ vẫn vẹn nguyện, khiến những người đó được mở rộng tầm mắt. Mà gần như tất cả mọi người bắt đầu bội phục con gái của Hạ gia, thật sự có bản lãnh, có thể tóm chặt người đàn ông này.
“Đúng đúng, anh lợi hại nhất, ai cũng sợ anh.”
Tranh Phù nói như thế, lại làm nũng tựa vào trong lòng Triệu Hành Uy. Cô thích nhất mùi hương khiến cô an tâm trên người anh, tuy nhiên cô sẽ không nói ra. Hãy để anh lo được lo mất thì tốt hơn.
“Ngày mai em sẽ đến Tử Đằng một chuyến, em đừng quên.” Anh nhịn không được vẫn nhắc nhở cô một chút, dù kết hôn lâu như vậy nhưng tính tình cô vẫn như trẻ con, thật không hiểu rốt cuộc là thật hay là cô giả bộ nữa.
“Nga, anh nói dự án hợp tác lần trước hợp tác án à. Em mặc kệ, anh đã đến rồi thì cứ thảo luận với cấp dưới của em.” Cô thấy kỳ quái, ngẩng đầu chăm chú nhìn anh. Triệu thị và Hạ thị hợp tác là chuyện sớm hay muộn, cô cũng sẽ không xử lý, cần phải đến bà chủ lớn đích thân có mặt sao?
“Em nói xem tại sao.” Triệu Hành Uy sắp bị cô làm tức chết, sao cô lại không rõ ý tứ của anh vậy chứ.
Đôi mắt to nhìn anh ba giây, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, dứt khoát vùi mặt bên cổ anh.
“Giả danh công tác, trên thực tế là nhàn hạ. Triệu tổng, chuyện này không được tốt lắm đâu.” Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trên mặt cô lại tràn đầy ý cười.
“Nếu như vậy ngày mai anh không tới, em cũng không cần phải có mặt để ăn dưa ngọt nữa.” Dùng lời cô nói, cô là người thích ăn. Anh đã nắm rõ sở thích của cô từ lâu, mỉm cười trêu cô.
“Không thể! Anh xấu, bắt nạt em.” Anh dùng đồ ăn quyến rũ cô, rõ ràng biết cô không cách nào chống cự.
“Tốt lắm tốt lắm, vậy ngày mai còn muốn anh đến hay không đây?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên tức giận, khiến anh hận không thể hôn cô một cái cho đã nghiền ngay lập tức. Tuy nhiên mấy ngày trước quá điên cuồng, hôm nay hãy để cho cô nghỉ ngơi một chút đi.
“Muốn muốn, vừa lòng chưa?” Tranh Phù hừ một tiếng, bàn tay nhỏ sờ soạng eo anh, dùng sức nắm lại. Hừ, cho anh bắt nạt cô này, nhéo chết anh luôn.
Triệu Hành Uy lập tức giả vờ giả vịt nhếch miệng lên, chiếm được được nụ cười của giai nhân. Thực ra lực đạo của cô chẳng là gì với anh, nhưng vì cô thích, đương nhiên anh sẽ phối hợp.
“Tí nữa ăn sữa chiên và vịt nướng, có được không?” Anh phất nhẹ mũi cô, càng nhìn càng cảm thấy cô vẫn còn con nít. Tuy con của hai người cũng đã hơn hai tuổi, nhưng cô vẫn chưa tự giác làm mẹ.
“Hi hi hi, vẫn là ông xã tốt nhất.”
Tranh Phù lập tức ngọt ngào nhào lên Triệu Hành Uy, cho anh một cái hôn vừa ngọt vừa vang, anh lập tức say đắm, nhịn không được hôn càng sâu, mút mạnh môi cô.
Cách đó không xa người Hạ gia đang bận đến mức đầu óc choáng váng thấy vậy cũng chỉ cười thầm, tiếp tục bận rộn. Không ai dám đi nhắc nhở bọn họ đang ở nơi công cộng, cũng không ai dám đi tìm Tranh Phù nhờ giúp đỡ, trừ phi bọn họ dám chịu được lửa giận của Triệu Hành Uy.
Người ngoài không biết, nhưng người của hai nhà Triệu Hạ đều biết rõ, mấy năm nay Tranh Phù không chịu mang thai nữa, tất cả biện pháp tránh thai đều là nhà trai làm. Còn Triệu Hành Uy cũng cưng chiều Tranh Phù đến vô pháp vô thiên, đã đến mức ai dám nói cô một câu, anh có thể chỉnh chết đối phương.
Cho đến lúc đôi uyên ương chịu buông nhau ra, Triệu Minh Võ mới dám mang theo vợ tiến lên.
“Anh, tình cảm của anh với chị dâu đúng là đến chết không đổi.” Anh cười ôm vợ vào trong lòng, tuy anh cũng rất muốn thể hiện tình yêu của mình giống như anh trai, nhưng không cách nào siêu việt được như thế!
“Chị dâu, đã lâu không gặp, chị lại đẹp hơn rồi.” Vợ của Triệu Minh Võ, Diệp Niên đưa đĩa hoa quả cầm trong tay tới trước mặt Tranh Phù.
“Có sao? Không có nga.” Tranh Phù không nhận lấy cái đĩa, đôi mắt to vụt sáng nhìn bụng Diệp Niên.
Đương nhiên là Triệu Hành Uy cầm lấy đĩa hoa quả, lấy nĩa đút cho cô ăn, cô tiếp tục làm phế nhân không tay không chân. Đối Triệu Minh Võ cùng Diệp Niên tập mãi thành quen nên chỉ cười, tay hai người tay không tự giác cùng đặt lên cái bụng hơi nhô lên của Diệp Niên.
“Lúc nào thì sinh bé cưng?” Nuốt miếng hoa quả trong miệng, Tranh Phù mới lại mở miệng.
“Dự tính ngày này hai tháng sau, nghe nói là bé gái.” Trong mắt Diệp Niên tràn ngập tình thương của mẹ đưa tay xoa bụng.
Tranh Phù nhún vai, dù sao Diệp Niên lớn hơn cô sáu tuổi, có thể làm tốt vai trò của một người mẹ. Nhưng cô thì không được, hiện tại hai đứa trẻ trên cơ bản vẫn ở nhà ông bà hai bên, tuy hai đứa đều biết cô và Triệu Hành Uy là cha mẹ. Có đôi khi cô cũng sẽ nghĩ xem có nên đón hai đứa trở về hay không, tuy nhiên người đầu tiên phản đối lại là ba của hai đứa.
“Đầu tiên là lừa dối, sau đó cầm thiên tử lệnh chư hầu, cuối cùng rút củi dưới đáy nồi, chị dâu quả nhiên là bản lãnh.” Triệu Minh Võ âu yếm ôm vợ, tỏ vẻ bái phục Tranh Phù.
Ai có thể nghĩ tới cha của Diệp Niên lại là con trưởng của một gia tộc từ thời xưa của Anh quốc, vì gia tộc đã tồn tại gần trăm năm nhưng lại còn rất ít người, nên hoàn toàn không để ý đến thân phận con gái riêng của Diệp Niên, để cô nhận tổ quy tông. Như thế vừa hay, Triệu gia lại có được một hôn sự có lợi.
“Chị dâu, có phải ngay từ đầu chị đã biết thân phận của em? Đôi khi em nghĩ, tất cả những điều này có phải đã sớm ở trong lòng bàn tay của chị?” Diệp Niên nhịn không được đặt câu hỏi, bởi vì thật sự quá trùng hợp, chính cô cũng không thể tin được.
“Nào có, sao có khả năng. Chị không biết gì cả.” Nhiều lắm thì do cô không cẩn thận nhìn thấy hình xăm trên người Diệp Niên, cảm thấy thú vị liền nghiên cứu một chút. Nhiều nhất cũng chỉ là lúc đi cùng Triệu Hành Uy đến Las Vegas, vừa đúng đụng phải vị thân thích nào đó của Diệp Niên, mới để lại cho người ta một chút manh mối.
Cho nên nói, cô thật sự không biết gì cả, đều là đúng dịp a ~
Cô chỉ có thể là tiểu bạch thỏ đáng yêu, nga ~
“Được rồi, anh đưa Tranh Phù đi ngủ một lát, các em cứ thoải mái đi.”
Tranh Phù đã ngáp mấy cái, xem ra thật sự muốn đi ngủ. Triệu Hành Uy không cho em trai và em dâu tiếp tục bắt chuyện, ôm lấy Tranh Phù vững bước đi vào đại trạch. Dù hôn lễ chỉ cử hành đến một nửa cũng không quan hệ đến anh, người duy nhất anh để ý chỉ có vợ yêu trong lòng.
“Ừ a… Hành Uy, cha của Diệp Niên có mời chúng ta.” Tranh Phù lẩm bẩm một tiếng, gió ấm thổi qua khiến cô thật sự rất buồn ngủ a.
“Cha của Diệp Niên?” Nhíu mày, Triệu Hành Uy như cười như không nhìn thoáng qua hai vợ chồng Triệu Minh Võ còn ngồi ở chỗ đó.
“Ừ, lần sau chúng ta đi xem một chút đi.” Nghe nói, người kia cảm ơn cô giúp tìm được con gái. Xem đi, cô quả nhiên là tiểu bạch thỏ đáng yêu, rất thiện lương.
“Tốt, tiểu hồ ly của anh.”
Cưng chiều hôn lên trán cô, anh đã thấy cô chợp mắt đang ngủ.
HOÀN