Mỗi ngày Tranh Phù đều ở bệnh viện rảnh rỗi đến phát khùng, Triệu Hành Uy cũng rảnh rỗi cùng cô. Bắt đầu làm cho Tranh Phù cảm thấy có phải Triệu gia phá sản hay không, nên người này mới rảnh như thế.
Cô đã không còn gì đáng ngại nữa, sau một tuần cuối cùng xác định có thể xuất viện. Trước khi xuất viện, cô muốn gặp Hà Nghị một lần. Vậy nên, giờ phút này, trong một phòng bệnh, hai người đều không nói gì, Triệu Hành Uy làm pho tượng đứng ở bên cạnh.
“Thực xin lỗi.” Cuối cùng vẫn là cô lên tiếng trước.
Hà Nghị chậm rãi đem ánh mắt từ ngoài cửa sổ chuyển về phía Tranh Phù ngồi ở một bên, kỳ thực chuyện này sao có thể nói rõ ràng ai đúng ai sai. Dù bọn họ có thể thuận lợi giao du đi lại, cuối cùng vẫn sẽ phát hiện chuyện hai người là anh em ruột. Huống hồ, ngay từ đầu là anh quấn quít làm phiền theo đuổi người ta.
“Tranh Phù.” Bàn tay đang cắm kim truyền dịch của Hà Nghị phủ lên bàn tay nhỏ bé đang thả trên mép giường của Tranh Phù, “Sau này, anh chính là anh trai của em.”
Đây là suy nghĩ sau nhiều ngày của anh, sau nhiều ngày anh đã có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật. Bất luận anh ồn ào như thế nào, không đồng ý chấp nhận như thế nào, thì đây vẫn là sự thật.
“Nghị…” Tranh Phù thở phào nhẹ nhóm, lại không biết nên nói cái gì.
Trong mắt anh vẫn mang theo nỗi đau, nhưng không phải cô nói hai ba câu là có thể xóa bỏ. Loại chuyện này không thể dựa vào người khác, chỉ có thể chính anh từ từ nghĩ thông, chậm rãi buông tay.
Chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh, trong lòng Tranh Phù không ngừng thở dài. Cái này đúng là tình tiết cẩu huyết trong mấy quyển ngôn tình mà, cô cũng không biết nói gì nữa. Tuy nhiên bản thân cô lại vẫn có thể bình tĩnh như thế, thật bội phục mười tám năm giáo dục.
Tranh Phù liếc nhìn người đàn ông chăm chăm đi theo sau cô, cô đi đến đâu thì theo đến đó. Căng thẳng như vậy là sợ cô lén chạy đi phá thai chắc.
“Mỗi ngày anh đều đi theo tôi, công ty phá sản rồi à?” Cuối cùng cô đứng lại, xoay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông lập tức dừng bước đứng cách cô một khoảng.
“Anh nghĩ em quyết định không nói chuyện với anh.” Nhiều ngày như thế, cô đều coi anh như không khí, một câu cũng không thèm nói với anh.
“Yên tâm đi, tạm thời tôi còn chưa quyết định có giữ đứa trẻ này hay không. Nếu muốn, đến lúc đó sẽ sinh cho anh. Vậy nên anh không cần mỗi ngày phải theo sát tôi như vậy.” Vừa nhìn thấy anh, trong lòng cô liền loạn.
Hiện tại quan hệ của cô và Hà Nghị đã sắp xếp rõ ràng, còn anh thì sao? Vẫn không có làm rõ được, chẳng lẽ cô thật sự có tình cảm với anh hay sao?
Triệu Hành Uy nghe vậy lập tức tiến lên ôm cô, hận không thể khảm cô vào trong thân thể mình.
“Em biết rõ thứ anh muốn không phải đứa trẻ này, nếu nó không là của em, từ đầu anh sẽ không thích. Tranh Phù, anh tuyệt đối không có khả năng buông tay em. Trước kia không, hiện tại càng không. Vậy nên lúc nào em mới có thể gả cho anh?”
Tranh Phù nháy mắt không nói gì, còn đang suy nghĩ sao anh có thể chuyển trọng tâm đề tài từ việc có giữ con lại hay không sang việc lúc nào cô gả cho anh, suy nghĩ của anh cũng thật lợi hại.
“A! Đồ điên, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, tôi phải về nhà.” Tranh Phù dứt khoát xoay người đi dọc theo hành lang dài ra khỏi bệnh viện.
Tốc độ của Triệu Hành Uy nhanh hơn cô, anh trực tiếp bế bổng cô lên, bước chân vững vàng đi về phía chiếc xe con đang chờ sẵn ở cữa.
“Này, tha tôi xuống, cũng không phải tôi thiếu tay gãy chân, tôi có thể đi được bình thường.” Muốn chết sao, tuy phòng bệnh tư nhân đều khá yên tĩnh, nhưng vẫn có mấy y tá bác sĩ đi ngang qua nhìn thấy rồi.
Tùy ý để thân thể nhỏ nhắn của Tranh Phù ở trong lòng quay tới quay lui như con sâu đo, cánh tay hữu lực của Triệu Hành Uy hoàn toàn không nhúc nhích. Lái xe đang đứng cạnh cửa xe vừa thấy ông chủ bước ra, lập tức mở cửa xe để Triệu Hành Uy đặt Tranh Phù vào trong.
Xe nhẹ nhàng ra khỏi bệnh viện, đôi mắt to sáng ngời của Tranh Phù nhìn xung quanh, cuối cùng một lần nữa dừng trên khuôn mặt giả bộ thâm trầm của người nào đó.
“Anh sẽ không đưa tôi về nhà anh chứ?” Người này cái gì cũng làm được, nếu quả như thật như vậy, rõ ràng anh đang bắt cóc trắng trợn!
“Mang em về nhà, ông bà em đã trở lại.” Nhìn vào cô, khuôn mặt Triệu Hành Uy không thể lạnh lùng nổi, anh thở dài cẩn thận ôm cô vào trong ngực.
“Ông bà đã trở lại!? Thật sao, sao anh biết?” Kì quái, hôm qua ba mẹ không nói cho cô biết. Chỉ nói, hôm nay cô xuất viện, nhưng bọn họ cũng không tới.
“Buổi sáng ba mẹ em nói, khi đó em còn đang ngủ, không đánh thức em.” Không thể phủ nhận, trong lòng anh bắt đầu có chút bồn chồn.
Hạ Lan Thấm cứ kéo dài không chịu ly hôn, hiện tại đại gia trưởng Hạ gia lại đã trở lại. Trước đây không phải anh chưa từng gặp ông ấy, chẳng qua là khi đó thân phận và tâm tình hoàn toàn bất đồng với bây giờ.
“Được rồi.” Lời giải thích này cô có thể chấp nhận, cô mà bị đánh thức thì không khác gì bom nguyên tử nổ mạnh, ba mẹ không đánh thức cô cũng là chuyện bình thường. Nhưng, bọn họ có phải là quá tin tưởng người đàn ông này hay không, chẳng lẽ cũng bởi vì tảng thịt trong bụng cô kia?
“Tranh Phù, em…” Triệu Hành Uy nắm tay cô, ôm cô thật chặt, lại không biết nói thế nào.
Không biết trong lòng cô rốt cuộc có anh hay không, nếu ông nội cô phản đối, có phải cô cũng sẽ nghe theo không đồng ý gả cho anh? Dù sao hôn nhân của anh và Hạ Lan Thấm vẫn còn hiệu lực, anh vẫn là dượng của cô. Dù Triệu gia phú khả địch quốc, nhưng Hạ gia cũng kém chút nào. Anh, Triệu Hành Uy chưa bao giờ như thế thấp thỏm lo âu đến thế, quả thực giống như bạn trai nhỏ lần đầu tiên tới ra mắt.
“Ừ?” Tranh Phù kỳ quái ngẩng đầu, sao anh lại chỉ nói một nửa. Kết quả, liền nhìn thấy một khuôn mặt đang khẩn trương.
Khẩn trương nha, Triệu Hành Uy khẩn trương nha! Tuy rằng cô đã từng nhìn thấy nhiều biểu tình khác nhau của anh, nhưng bộ dạng này thì là lần đầu tiên.
“Hi hi hi, không phải là anh đang khẩn trương chứ? Ông nội tôi cũng không đáng sợ, chắc hẳn anh từng gặp qua rồi.” Tranh Phù nhịn không được bật cười, vẻ mặt của anh đúng là giúp cô giải trí mà.
“Em…” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng đang cười khoan khoái, anh cũng nở nụ cười theo, “Tranh Phù, anh không có khả năng buông tay em. Chẳng sợ toàn bộ thế giới đều phản đối, anh nhất định phải có em.”
Tuyên ngôn thật là bá đạo, giống như Hạ Tranh Phù cô không có lựa chọn nào khác ấy. Nhưng thật kỳ quái, trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào. Xong đời, cô cảm giác đầu óc mình trục trặc mất rồi.
Nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé, Triệu Hành Uy cùng cô xuống xe, đi vào đại trạch Hạ gia.
Tranh Phù đi vào mới phát hiện, không chỉ ông bà đến đây, ngay cả Hạ Lan Thấm cũng tới. Còn có mấy người cô từng gặp qua vài lần, hiển nhiên là ba mẹ của Triệu Hành Uy, còn có mấy người của Triệu gia.
“Ông bà, tiểu bảo bối Tranh Phù của ông bà đến đây, ôm một cái nào.” Bỏ qua bàn tay đang nắm lấy tay mình, Tranh Phù lập tức nhào vào trong lòng ông bà đang ngồi trên sofa đã lâu không gặp, cô mặc kệ có bao nhiêu người ở đây.
“Ôi, cháu gái bảo bối của bà, trưởng xinh đẹp hơn nhiều rồi.” Trên khuôn mặt duyên dáng sang trọng của bà nội Hạ lập tức xuất hiện nụ cười cưng chiều, giang tay ôm cháu gái vào lòng.
“Cháu gái ngoan, mau cho ông ôm cái nào. Ừ, xinh đẹp hơn, hình như cũng mập ra một chút.” Khuôn mặt nghiêm túc của ông nội Hạ lập tức đổi lại thành tươi cười.
Nụ cười tủm tỉm của Tranh Phù nháy mắt đọng lại, gương mặt mang theo hai chữ buồn bực nhìn ông.
“Ông, ông có biết là không nên nói con gái béo không, sẽ bị xuống địa ngục tuốt đầu lưỡi đó!” Béo? Có béo chỗ nào! Nơi đầy đặn thì đầy đặn, nên gầy thì cũng rất tinh tế đó.
“Thật là đáng sợ, tiểu bạo long của Hạ gia nổi giận. Xong đời, cá sấu trong hồ nước phải đổi thành cá nướng.” Giọng nói hưng phấn, vui sướng khi người gặp họa chui vào trong tai Tranh Phù.
“Tiểu mận đào, có phải lâu lắm rồi không được chị họ đây hầu hạ nên da dẻ mới ngứa ngáy?” Ánh nhìn như tia X lập tức bắn về phía cậu em họ Lý Sách đang trốn ở một bên, hai người từ nhỏ đến lớn luôn đấu võ mồm, nhưng cũng cấu kết với nhau làm rất nhiều việc xấu.
“Báo cáo chị họ! Tiểu mận đào vì chị chuẩn bị dưa hấu, trái vải, long nhãn toàn tịch, cộng thêm kem hương cỏ!” Lý Sách lúc đầu không biết Tranh Phù đã mang thai, nên mang sang những món mà cô thích ăn.
Nếu có một cây đao, Tranh Phù thật muốn lập tức đâm chết cậu em họ thích dụ dỗ này của cô. Nhưng, cô rất muốn ăn, khay hoa quả với ly kem kia nhìn cũng rất mê người.
“Không cho phép ăn, đừng quên em đang mang bầu.” Triệu Hành Uy nhìn thấu suy nghĩ của cô, lập tức ngăn cản.
Lời này vừa nói ra, cuối cùng làm cho toàn bộ người lớn nhớ lại mục đích hôm nay tụ tập ở đây. Ông bà nội Hạ điều chỉnh sắc mặt, mà sắc mặt mấy người Triệu gia cũng không tốt hơn chỗ nào.
Thấy vậy, Tranh Phù lập tức nhéo lỗ tai em họ một cái, kéo cậu đến một bên, hai người cùng ngồi trên ghế sofa rộng rãi, đợi các vị đại nhân bắt đầu kịch chiến.
Triệu Hành Uy rất muốn kéo Tranh Phù vào trong lòng mình, cho dù có là em họ cô, anh cũng không cho phép bọn họ thân mật như vậy.
Nhưng, ngại có trưởng bối ở đây, anh chỉ có thể từ bỏ.