Mật Máu Cố Yêu

Chương 64: Cầu xin rời đi



Triệu Hành Uy đồng ý cho Tranh Phù thời gian đi làm rõ, tự nhiên sẽ không lừa cô đến công ty cùng mình nữa. Nhưng anh lại sai lầm khi cho Hạ Lan Thấm có cơ hội ở cùng Tranh Phù.

Ngày ấy núp trong bóng tối, Hạ Lan Thấm đã nghe rõ toàn bộ lời nói của Triệu Hành Uy, cô ta vẫn muốn dùng đứa con của Tranh Phù để giữ anh lại, nhưng thật không ngờ anh lại vì Tranh Phù mà muốn ly hôn với cô ta.

Không được! Cô ta tuyệt đối không thể mất Triệu Hành Uy!

Nghe cuộc nói chuyện ngày ấy, xem ra Tranh Phù có vẻ như cũng không động tình. Cô còn đang do dự bạn trai của mình, còn có cha mẹ cùng ông bà, một khi đã như vậy cô ta muốn bảo Tranh Phù rời đi. Chỉ cần Tranh Phù rời đi, cô ta và Triệu Hành Uy có thể quay lại như trước đây, anh có thể ra ngoài tìm phụ nữ khác, nhưng sẽ không ly hôn với cô ta!

Chứng tự kỷ của Hạ Lan Thấm càng ngày càng nghiêm Trọng, càng ngày càng thích để tâm vào chuyện vụn vặt. Đối với chuyện này Hồ Địa Hưng đã hoàn toàn thất vọng, không biết nên làm thế nào cho phải, thậm chí không có biện pháp.

“Tranh Phù, có thể trò chuyện với cô không?”

Hạ Lan Thấm lặng yên đi vào phòng Tranh Phù, phát hiện cô đang co người ngồi trong góc nhỏ cạnh cửa sổ sát đất, có vẻ như đang tự hỏi cái gì.

“Nga, tốt.” Tranh Phù ngẩng đầu, cô còn không chưa kịp suy nghĩ về quan hệ với Triệu Hành Uy.

Nhưng nếu Hạ Lan Thấm đã mở miệng, cô cũng không thể cự tuyệt trưởng bối, dù sao trước nay cô đều là đứa nhỏ nghe lời.

Vừa được cô cho phép, Hạ Lan Thấm lại quỳ gối trước mặt cô, Tranh Phù sợ tới mức lập tức muốn nâng cô ta dậy.

“Tranh Phù, cô van cháu rời đi có được không? Cô chỉ có một mình anh ấy, nhưng cháu còn có bạn trai, thậm chí sau này sẽ có rất nhiều đàn ông cho cháu lựa chọn. Cô không thể mất anh ấy, mất anh ấy cô sẽ không sống nổi.”

Phát hiện tất cả hi vọng đều ở trên người Tranh Phù, chỉ cần cô rời đi, sẽ không còn chuyện gì nữa.

“Cô, cô đừng làm thế này, cô đứng lên trước đã.” Đầu óc cô vốn đã đủ rối loạn, còn chưa nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Hạ Lan Thấm lại chạy tới quấy rối.

“Chẳng lẽ cháu thật sự yêu Triệu Hành Uy sao? Yêu dượng của cháu? Trước kia không phải cháu nói rất thích bạn trai của cháu sao? Tranh Phù, Triệu Hành Uy nói thế nào cũng là dượng của cháu, hai người không thể ở bên nhau được. Anh trai và chị dâu cũng sẽ không đồng ý cho hai người ở cùng một chỗ.”

Hạ Lan Thấm dù sao cũng là người của Hạ gia, cũng từng tiếp nhận giáo dục dành cho nhà giàu, hơn nữa cô ta lại có kinh nghiệm rèn luyện nhiều hơn Tranh Phù. Cô ta biết rõ giờ phút này Tranh Phù đang hỗn loạn, nên cố ý làm cô càng rối thêm.

“Không phải! Cháu không có yêu người đó, cháu chỉ là…” Chỉ là cái gì? Người cô thích là Hà Nghị. Đúng như là lời Hạ Lan Thấm, cô không phải là người hay chần chừ thế này.

“Tranh Phù, trước đây không phải cháu nói phải về nhà sao? Mấy hôm trước cô nghe nói ba mẹ cháu đã trở lại, không bằng cô phái người đưa cháu về nhà, có được không? Để chú Hồ đưa cháu về nhà, có được không?”

Hạ Lan Thấm thừa thắng xông lên, lập tức cho Tranh Phù một đường lui duy nhất có thể lựa chọn vào lúc này.

Hiển nhiên, Tranh Phù biết bên trong có chút không đúng, nhưng cô cũng không có lựa chọn nào khác.

“Được.”

Đầu óc của cô rất rối loạn, chung quy cảm thấy có lẽ ở Triệu gia, thậm chí là nhìn thấy Triệu Hành Uy, đều sẽ ảnh hưởng tới sức phán đoán của cô.

Có lẽ là lâu lắm không nhìn thấy Hà Nghị thôi, vừa rồi anh ta nhắn tin bảo hôm nay đã trở lại, nói không chừng cô đi gặp Hà Nghị một lần, là có thể nghĩ thông suốt.

“Vậy cháu thu dọn hành lý đi, cô cô lập tức bảo chú Hồ đưa cháu về.”

Vừa thấy cô đáp ứng, Hạ Lan Thấm lập tức đứng dậy, đi xuống lầu tìm Hồ Địa Hưng.

Hồ Địa Hưng sau khi nghe lời cô ta nói, kinh ngạc không nói được gì.

“Lan Thấm! Nếu để Hành Uy biết, cậu ấy sẽ không bỏ qua cho em!” Anh ta biết rất rõ tầm quan trọng của Tranh Phù đối với Triệu Hành Uy, thậm chí Triệu Hành Uy còn cho Tranh Phù không gian tự do suy xét, không cho mọi người phép tùy ý đi lại quấy rầy đến cô.

“Địa Hưng, em không còn cách nào nữa, em không thể mất Hành Uy. Van cầu anh, giúp em một lần, một lần cuối cùng, có được không?” Cô ta biết Hồ Địa Hưng có tình cảm với mình, nhưng trong lòng cô chỉ có Triệu Hành Uy.

“Nhiều năm như thế, chẳng lẽ em còn nhìn không thấu sao? Dù không có Tranh Phù, hôn nhân của hai vẫn sẽ phải kết thúc.” Anh ta bắt đầu hoài nghi, bản thân chờ đợi như vậy còn ý nghĩa hay không. Trong nhà luôn thúc giục anh ta kết hôn, nhưng anh ta lại phí hoài hết năm tháng ở một người hoàn toàn không có tình cảm với mình.

“Sẽ không! Sẽ không! Chỉ cần Tranh Phù đi, bọn em nhất định sẽ khôi phục lại như trước! Địa Hưng, van anh, giúp em một lần.” Nước mắt trên gương mặt cô ta chảy xuống, mỗi một lần nhìn Triệu Hành Uy cưng chiều Tranh Phù hết mực, cô ta chỉ có thể trốn đi ảo tưởng sẽ có một ngày anh cũng có thể đối với mình như thế.

Cô ta không thể mất đi danh hiệu bà Triệu, bằng không cô ta sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.

Tranh Phù chỉ lấy một cái túi nhỏ, lúc xuống lầu lại nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Hạ Lan Thấm ngồi trên ghế sofa. Còn Hồ Địa Hưng không biết suy nghĩ cái gì, trong mắt toát lên đau lòng và tuyệt vọng, lặng yên ngóng nhìn.

“Chú Hồ, phiền chú đưa cháu về nhà đi.”

Cô nhẹ nhàng mở miệng, cuối cùng đánh thức hai người đang lặng lẽ đứng đó.

“Lan Thấm, đây là lần cuối cùng anh giúp em.” Có lẽ, đã đến lúc anh ta nên buông tay.

Tranh Phù không nói được một lời đi theo phía sau Hồ Địa Hưng, xe chầm chập lăn bánh, nhìn đại trạch Triệu gia càng ngày càng xa, tâm trí cũng từ từ thanh minh rất nhiều.

Hạ Lan Thấm ngồi yên trên ghế sofa, ngẫm nghĩ lời nói của Hồ Địa Hưng. Cô ta biết, anh ta hoàn toàn đúng thất vọng rồi, có lẽ sẽ không xuất hiện trước mặt cô ta nữa. Nhưng thế thì sao, chỉ cần Triệu Hành Uy ở lại bên cô ta là đủ rồi!

Vì phải một người xử lý tiệc tối đêm qua đến muộn mà Triệu Minh Võ ngủ thẳng tới giữa trưa mới dậy, trong lòng mắng Triệu Hành Uy trọng sắc khinh anh em một trăm lần, nhưng không dám nói thẳng vào mặt anh một câu.

Xuống lầu nhìn thấy Hạ Lan Thấm ngồi một mình trên ghế, cũng không để ý, anh và cô ta không có gì để nói. Mới sáng sớm anh trai đã dựng anh dậy, dặn anh phải nhìn chòng chọc Tranh Phù ăn cơm, thế nên anh mới hậm hực hờn dỗi kéo một cô hầu gái bảo đến phòng mời vị công chúa đại nhân xuống ăn cơm.

Anh cũng không dám đắc tội Tranh Phù, nói không chừng không bao lâu nữa cô sẽ là nữ chủ nhân của Triệu gia, mà y trình độ cưng chiều cô của anh trai hiện tại, hiển nhiên đắc tội cô tuyệt đối không có trái ngon mà ăn.

“Nhị gia, biểu tiểu thư không trong phòng.” Cô hầu gái quay trở lại.

“Có thể ở chỗ khác, cô đi tìm xem.” Triệu Minh Võ không để ý, nghe nói Tranh Phù thích trốn đi.

“Trên mái nhà, thư phòng của ông chủ, các căn phòng đều đã tìm, đều không có.” Cô hầu gái cũng là người thông minh, đã sớm tìm toàn bộ.

Bởi vì Triệu Hành Uy ra lệnh không cho phép bất luận kẻ nào đi lại quấy rầy, nên mọi người gần như cũng không đi lại trong nhà chính, tự nhiên cũng không biết Tranh Phù đã rời đi.

Nhìn thoáng qua Hạ Lan Thấm ngồi kia cúi đầu không nói được một lời, trong lòng Triệu Minh Võ rùng mình.

“Nhanh đi gọi điện thoại bảo anh trai tôi trở về!”

Triệu Minh Võ khó được cất cao âm lượng gào lên, đi một bước dài tới chỗ Hạ Lan Thấm.

“Hạ Lan Thấm, Tranh Phù đâu?”

Đối mặt câu hỏi của anh ta, Hạ Lan Thấm  không nói một lời. Hai người lặng yên nhìn nhau, Triệu Minh Võ cũng không biết làm thế nào với cô ta, chỉ có thể đợi Triệu Hành Uy trở về.

Vừa nhận được điện thoại, Triệu Hành Uy lập tức chạy về. Hạ Lan Thấm vừa nghe được động tĩnh, lập tức tiến lên nghênh đón.

“Tranh Phù đâu?” Cằm dưới căng lên thể hiện rõ anh đang kiềm nén tức giận.

“Hôm nay sao anh về sớm vậy, anh chưa ăn cơm đúng không?” Hạ Lan Thấm lại coi như không nghe thấy câu hỏi của anh.

Bốp!

Lực tát thật mạnh làm cả người Hạ Lan Thấm ngã nhào trên đất, một cái tát này khiến cô ta lại rơi nước mắt một lần nữa. Bao năm qua, tuy rằng Triệu Hành Uy chẳng quan tâm đến cô ta, nhưng cũng chưa từng đánh cô ta.

“Hạ Lan Thấm, buổi chiều luật sư sẽ đem thỏa thuận ly hôn tới cho cô.” Đối mặt với cô ta, anh đã không còn đủ nhẫn nại nữa.

“Không! Em không ly hôn! Em sẽ không ly hôn!”

Hạ Lan Thấm chật vật gào thét, nhưng lại không giữ lại được người đàn ông đã quay lưng bỏ đi.

Người đàn ông dịu dàng tình cảm kia, chỉ dành cho một người tên là Hạ Tranh Phù.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv