Toàn bộ người hầu đều phát hiện, biểu tiểu thư luôn lạc quan sáng sủa mỗi ngày đều cười tủm tỉm bỗng dưng thay đổi. Tiên sinh của bọn họ bắt đầu mỗi ngày đều về sớm, phu nhân dường như muốn lấy lòng nên nói chuyện cùng biểu tiểu thư mỗi ngày. Nhưng biểu tiểu thư vẫn ngơ ngác, tránh ở một góc nào đó, không nói gì.
Hồ Địa Hưng nghe Hạ Lan Thấm kể cuối cùng biết đã xảy ra chuyện tình, anh takhông thể tin Hạ Lan Thấm lại làm như vậy. Anh ta vẫn cho là chính cô ta muốn dùng thuốc, không nghĩ tới lại dùng cho Triệu Hành Uy và Tranh Phù.
Nhìn Tranh Phù trốn một người trong bụi cây ở đằng xa, Hồ Địa Hưng cảm thấy đau xót cho cô bé này. Cô vẫn chỉ là một đứa bé, nhưng lại phải chịu đựng loại sự đau khổ này.
Anh ta không tự chủ được bước về phía bụi cỏ, giờ Tranh Phù cứ nghe tiếng bước chân là kinh hãi, lúc thấy là Hồ Địa Hưng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô không biết nên đối mặt Hạ Lan Thấm thế nào, cũng không dám chạm mặt Triệu Hành Uy, nên mỗi lần đều một mình lặng lẽ trốn đi.
“Tranh Phù, có thể trò chuyện cùng chú Hồ được không?”
Hồ Địa Hưng ngồi xổm xuống, không muốn tạo áp lực cho Tranh Phù. Đến tận khi Tranh Phù gật đầu cho phép, mới tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Tranh Phù ôm đầu gối ngồi dưới tàng cây, ánh mắt có chút trống rỗng.
“Chú Hồ, có phải chú đã biết tất cả rồi không?”
Không đợi Hồ Địa Hưng mở miệng, Tranh Phù cũng đã lường trước anh ta chuẩn bị nói cái gì. Cô biết Hồ Địa Hưng muốn đến an ủi mình, nhưng chính cô lại không thể tự mở cho mình một cánh cửa.
Nhìn Tranh Phù cúi đầu, Hồ Địa Hưng chỉ có thể khẽ lên tiếng, giờ phút này anh ta đột nhiên ý thức được thảo luận chuyện này cùng Tranh Phù tuyệt đối không thể nói chuyện với cô như cô gái nhỏ được.
“Cháu hận cô và dượng sao?”
Tranh Phù gật gật đầu, lại lắc đầu. Phản ứng này làm Hồ Địa Hưng có chút nghi hoặc, không rõ ý tứ của Tranh Phù.
Nhưng là hắn không hỏi tiếp nữa, mà cùng cô lặng yên ngắm bầu trời.
“Chú biết, có lẽ việc cô cháu làm có hơi điên cuồng.” Hồ Địa Hưng nhìn bầu trời thật lâu mới phá vỡ yên lặng, “Có lẽ là mười năm tịch mịch khiến cô ấy thầm nghĩ cách lưu lại người đàn ông cô ấy yêu nhất, nên mới không từ thủ đoạn. Có lẽ vì bệnh tình của cô ấy chuyển biến xấu, nên mới đánh mất lý trí.”
Tranh Phù ngẩng đầu nhìn Hồ Địa Hưng, chú ấy vừa nói cô có bệnh?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tranh Phù, Hồ Địa Hưng cảm thấy nên nói ra chuyện này với cô.
“Cô cháu bị bệnh tim, cháu nhất định thấy rất kỳ quái vì sao chú là thầy thuốc mà luôn ở nơi này đúng hay không?”
Tranh Phù gật gật đầu, kỳ thực trước đây cô cũng cảm thấy kỳ quái, người đàn ông này thoạt nhìn không giống như bác sĩ gia đình.
“Chú là bác sĩ tâm lí của cô cháu, mười năm trước cô cháu làm sai một chuyện, nên mới có cuộc hôn nhân này. Nhưng mười năm quan, trừ chán ghét cô ấy, dượng cháu còn không chạm vào cô ấy. Mười năm, cô cháu bỏ ra tất cả thanh xuân, cũng khiến cô ấy mắc chứng uất ức, thậm chí có chút cố chấp.”
Đây là lần đầu tiên Tranh Phù biết được Hạ Lan Thấm mắc loại bệnh này, khuôn mặt đờ đẫn bị thay thế bởi sự kinh ngạc.
“Cô ấy thường để tâm vào những chuyện vụn vặt, thậm chí cố chấp đến mức muốn cháu đẻ giùm. Chú vẫn cho là, bệnh của cô ấy đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, không nghĩ tới căn bản là càng nghiêm trọng hơn.”
Điểm này Hồ Địa Hưng cũng không ngờ đến, có lẽ Hạ Lan Thấm rất giỏi che dấu, dù sao lúc trước bọn họ đều là ngành tâm lý, thậm chí Hạ Lan Thấm còn luôn đứng đầu bảng.
“Không nghĩ tới, cô ấy lại dùng thủ đoạn giống y như năm đó để thúc đẩy cháu ngươi và dượng cháu phát sinh quan hệ.”
Nói đến đây, Hồ Địa Hưng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ biết cười khổ. Chờ đợi nhiều năm như thế, anh lại không có cách nào dời ánh mắt của cô khỏi Triệu Hành Uy.
Tranh Phù không hỏi tiếp, hôm nay cô đã được nghe một chuyện quá kinh động.
Những lời của Hồ Địa Hưng kết hợp với những mảng ký ức từ khi còn nhỏ của cô, có vẻ như cô đã hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Hồ Địa Hưng.
Cô luôn luôn cảm thấy kỳ quái về quan hệ giữa cô nhỏ và dượng quan hệ, hiện tại thì cô đã hiểu toàn bộ. Trách không được dượng lại ghét cô nhỏ như vậy, trách không được ngày đó dượng lại giận dữ như vậy.
Nhưng…
“Tại sao chú lại nói cho cháu biết chuyện này đây? Hiện tại cháu thật sự không biết nên hận ai đây.”
Dượng chiếm đoạt thân thể cô cũng là do bị hạ thuốc, đều không phải có chủ ý từ trước. Cô nhỏ là người thúc đẩy tất cả những điều này, nhưng lại sớm mắc tâm bệnh. Còn cô thì sao? Chẳng lẽ cô đáng phải chịu chuyện xui xẻo như thế này?
Trời tối dần, Hồ Địa Hưng rời đi lúc nào Tranh Phù cũng không biết, lúc bầu trời đầy sao cũng không biết. Cô cứ trốn trong bụi cỏ, nhìn ánh đèn sáng trưng ở xa xa.
Cô cảm thấy suy nghĩ của mình rất hỗn loạn, rất nhiều chuyện cần cô phải suy nghĩ kỹ càng.
Triệu Hành Uy vừa về đến nơi, quản gia liền báo cho anh biết Tranh Phù lại trốn đi. Vì cảm giác áy náy, mà đã nhiều ngày anh luôn rất muốn nói chuyện cho rõ ràng với cô. Nhưng cô vẫn hoảng hốt trốn tránh, tựa như giờ phút này cô đang núp trong bụi cỏ.
Nhưng, lúc cô nhìn thấy anh cũng không đi ra, mà chỉ ngửa đầu yên lặng nhìn anh.
“Mùa thu rồi, cháu sẽ nhiễm lạnh.”
Nhìn thân thể mảnh mai của cô, anh không cần nghĩ cũng biết chắc cô lại trốn cả một ngày rồi. Xuất phát từ áy náy, Triệu Hành Uy cởi áo khoác phủ thêm cho cô, nhưng Tranh Phù lại không động đậy, có vẻ như không nghĩ tới.
Do dự một lát, Triệu Hành Uy cũng trực tiếp ngồi trên mặt đất, cũng không thèm để ý quần tây Armani dính lá rụng và bùn đất.
“Tạm thời ở lại đây đi, nếu xác định không có thai, dượng sẽ sắp xếp cho cháu đi giải phẫu vá lại màng trinh, chuyện này sẽ không có ai truyền đi. Nếu quả có thai, thì cứ theo ý của cháu.”
Triệu Hành Uy không tìm được biện pháp khác, chỉ đưa ra ý kiến của mình, toàn bộ đều xem quyết định của Tranh Phù.
Tranh Phù cúi đầu, ngón tay chuyển động trên lớp lá khô, mái tóc quăn dài rối tung phủ trên đầu gối, che giấu cảm xúc trên mặt cô lúc này.
“Cháu không muốn có con.”
Lặng yên hồi lâu, cuối cùng Tranh Phù cũng bình tĩnh mở miệng.
“Có thể, tất cả đều theo ý cháu.”
Anh hận Hạ Lan Thấm, nhưng không cách nào trách cứ Tranh Phù. Trong chuyện này, cô là người bị hại vô tội nhất. Cô đến đây làm khách, lại bị quấn vào cuộc hôn nhân của bọn họ. Anh có thể hiểu được sự mâu thuẫn của cô, ít nhất anh còn có người để hạn, còn cô lại chẳng tìm được ai để trách cứ mắng chửi.
Tranh Phù hít sâu một hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông cũng đang nhìn cô.
Trong mắt anh có áy náy, dù cô có nghe nói Triệu Hành Uy là một người đàn ông thế nào, ít nhất anh vẫn biết áy náy.
“Hẳn là dương nên nói xin lỗi.”
Vứt cái lá rụng trong tay đi, Tranh Phù đứng dậy vỗ vỗ bùn đất trên quần, nhìn Triệu Hành Uy vẫn còn đang ngồi đó.
Triệu Hành Uy cũng đứng lên theo, khiến Tranh Phù không thể không ngẩng đầu nhìn anh. Anh có chút không rõ ý tứ của Tranh Phù, nên mang theo ý thăm dò nhìn cô.
“Thực xin lỗi.”
Anh nói theo ý cô.
“Dượng nên xin cháu tha thứ.”
Tranh Phù vẫn nhìn anh, đôi mắt trong suốt khôi phục chút thần thái.
“Xin lỗi, hi vọng cháu tha thứ dượng.”
Tuy Triệu Hành Uy rất kinh ngạc, nhưng tạm thời lại không dám làm trái ý Tranh Phù. Anh không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì, lần đầu tiên anh không nhìn thấu suy nghĩ của một người. Bởi vì hành vi tiếp theo của Tranh Phù hoàn toàn giống một cô gái bình thường nên có.
“Được, cháu tha thứ cho dượng.”